Đừng hào phóng trong tình yêu

(24h) - Tôi thành trò thách thố dại dột của bọn đàn ông muốn chiếm hữu tôi và họ sẽ mãn nguyện trên nỗi đau đầu đời của người con gái mới lớn.

Tôi đến với anh nhanh quá, chính xác hơn là sự vô tình. Tôi cũng không quá bất ngờ về điều này, còn những người khác có thể nghĩ đơn giản là một trai chưa vợ và một gái chưa chồng thì yêu nhau chẳng có gì lạ. Khi mới ra trường, có lẽ vùng quê tôi lam lũ nên tiếp cận thông tin không nhiều, tôi chẳng hình dung lúc đó mình sống có hoài bão gì không, hay sự xuất hiện của tôi, bây giờ, nơi đây chỉ rất tình cờ, bất đắc dĩ và do hoàn cảnh xô đẩy? Cuộc sống là thế, không ai lường trước được, mình sẽ thế nào, ra sao khi lớn... chỉ có thể tưởng tượng và cố gắng để thực hiện mơ ước hay tham vọng của mình mà thôi. Ai đó bảo, cuộc sống đâu thật dễ dàng mà cuộc sống chỉ hứa hẹn về một tương lai xứng đáng. Nếu vậy, tôi có xứng đáng không? Có một cuộc sống đẹp, với ai đó sẽ ra sao nếu tôi cũng lại vội vã... không, tôi đang sống chậm lại. Tôi không phải là một người hoàn hảo, tôi bình thường như bao cô gái khác, nhưng tôi đã cố gắng hoàn thiện mình theo cách người ta vẫn làm nhưng tôi rất cá tính, tôi hành động theo cái lý lẽ rất riêng của mình. Chẳng phải tôi lập dị khác người đâu, mà chỉ thêm một chút pha trộn giữa cái dáng mỏng manh yếu đuối với tâm hồn luôn rực cháy bên trong, tôi đã khiến bao kẻ đa tình, cả những kẻ non tơ mê mệt. Bởi vậy, tôi nghĩ mình đầy đủ, khá vẹn toàn, tôi tự chấm cho mình điểm cao, tự đánh giá... có thể vì thế tôi kiêu căng? Tôi thành trò thách thố dại dột của bọn đàn ông muốn chiếm hữu được tôi và họ sẽ mãn nguyện trên nỗi đau đầu đời của người con gái mới lớn. Tôi sụp đổ khi đang cố xây lên cho mình lâu đài diễm lệ và tôi là nàng tiên hay nàng công chúa, chờ đợi một chàng hoàng tử thật xứng đáng của cuộc đời mình. Nhưng bây giờ tôi đang khóc, không phải cho cái đớn đau đầu đời mà cho một cuộc tình có thể nói cũng nhanh, cũng lãng mạn như phim hay như tiểu thuyết vậy. Chẳng lẽ tôi không bao giờ thực tế, chẳng lẽ lúc nào cũng mơ màng, huyễn hoặc thế sao? Anh, người đến với tôi vội vàng và cũng ra đi thật nhanh chóng. Anh cũng nâng tôi lên, rồi buông tay, cho tôi ngã chạm vào nỗi bất hạnh. Ai đó bảo tôi rằng, sự hi sinh rất vô hình, không phải để so sánh hay đong đếm. Tôi không làm vậy, tôi chưa cho rằng mình hi sinh, nhưng tôi nghĩ đó là sự yêu thương hết mực tôi đã dành cho anh ấy. Họ sẽ mãn nguyện trên nỗi đau đầu đời của người con gái mới lớn. Ai đó cũng nói, đàn ông cần sự nghiệp, phụ nữ cần gia đình... thì nếu thế hóa ra tôi đã thất bại nhiều lắm! Sau nhiều lần tôi níu giữ, cái “sự nghiệp” của người phụ nữ, tôi mới hiểu thì ra tôi vẫn là kẻ làm thuê, chưa khi nào nghĩ một cách tự tin xây cho mình một khoảng riêng để đón nhận tình yêu thương, hạnh phúc vốn có của các bà vợ. Lẽ ra, tôi đã phải cay đắng lắm, xót xa lắm nhưng tôi đã không làm vậy. Với tôi bây giờ, tôi giận chính mình hơn bất cứ ai khác. Vì sao ư? Vì tôi tự xóa đi quyền tự do hưởng thụ, tôi cứ mải mê bù đắp, cho rằng mình mang ơn chồng. Nhưng tôi lại sai lầm, khi tôi trả ơn bằng sự cam chịu, bằng những cái chấp nhận rất vô lý, để rồi tôi cứ đánh mất dần cảm xúc. Cứ đi về phía không có ánh hào quang, không có cái rạng rỡ của nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ! Thời gian trôi, tất cả chìm vào dĩ vãng, khoảng thời gian tôi bồi đắp lên dài gần hết cả tuổi xuân của người con gái. Trong tôi vẫn còn lưu lại dấu vết của thời gian, nét buồn khổ phảng phất trên gương mặt hao gầy. Đôi mất trũng sâu trong những đêm mất ngủ, trằn trọc đối diện với bóng đêm, tôi thật cô đơn và lạnh lẽo. Người phụ nữ như tôi bây giờ thường có nhiều chỗ khuất, sau tim, sau cái đẹp mặn mòi, cái nỗi ưu tư gieo bao thắc mắc, nghi ngờ của người đối diện. Tôi không dám quay lưng nhìn về quá khứ để cảm thấy hụt hẫng hơn, mất mát hơn của cái cảm xúc về một thuở không bình yên từ những ngày bắt đầu làm vợ. Tôi chỉ thi thoảng nhìn lại xung quanh mình, bạn bè, đồng nghiệp, để ngầm so sánh và đánh giá, tôi tự đặt cho mình hai chữ đa đoan. Phải chăng tôi thật dại khờ, cứ tin và yêu một cách mù quáng? Phải chăng tôi nông nổi, tôi vội vã đến với anh? Phải chăng tôi ngốc nghếch, dại khờ khi nghĩ yêu thương là cho đi tất cả rồi sẽ nhận lại sau? Chẳng lẽ tôi sai khi nghĩ thế, chẳng lẽ sự hi sinh kia là bồng bột? Chẳng lẽ khi yêu người đàn ông hay ích kỉ còn những người phụ nữ như tôi thì chỉ biết than trách và tự đỗ lỗi cho bản thân khi chẳng may gia đình tan vỡ... Tôi buồn lắm, tôi ân hận lắm! Tôi hụt hẫng khi chia tay, lòng tin bị đánh cắp, sự phản bội của chồng khiến tôi mất niềm tin vào những gã đàn ông. Có thể sau này, trên đường đời tôi gặp một người thật tốt nhưng có lẽ, tôi sẽ luôn ngờ vực khi nghĩ rằng: người đàn ông tốt chưa chắc là một người chồng tốt. Thật buồn phải không? Những entry tôi viết vội vã khi đêm, khi nghỉ trưa, tôi đang tranh thủ thời gian để trải lòng và cũng để lưu lại những khoảng khắc, tâm trạng buồn vui của cuộc sống. Nhưng có một chuyện tôi không muốn nhớ, không muốn viết ra đây, để có thể quên thì rất khó... vì nó đã ăn sâu vào tâm hồn, đã ghi lòng tạc dạ như thế. Nếu vậy tôi sẽ rất đau, cái thất bại hôn nhân đầu tiên làm tôi gục ngã khi người ta quay lưng, người ta đâu kịp nhìn mình? Họ đi nhanh vội vã như trốn chạy khỏi trách nhiệm của người chồng, người cha... Tôi khóc, còn con tôi bơ vơ... Biểu hiện của sự yêu thương không bao giờ là xưa cũ. Hôm nay tôi thanh thản, bắt đầu bình tĩnh bước đi chậm rãi, con đường tương lai rộng mở trước mắt, tôi chỉ còn lại một mình, không phải sẻ chia với ai, hỏi ý ai để càng thêm lúng túng, thêm nỗi lo toan, bận bịu... Nhưng, hôm nay là ngày tôi cảm thấy nuối tiếc, tôi bất an vì cái cảm xúc cô đơn thi nhau thường trực. Đúng vậy, tôi quen có cái bức bình phong của một người đàn ông, để làm chồng, để tôi có thể bước đi, tự hào mình trọn vẹn khi có được tình yêu và hạnh phúc... Song tôi lại không muốn nghĩ về người đàn ông xưa, người đã gieo đau thương, người ta nắm tay tôi và buông tôi vội vã, bất ngờ... để tôi rơi trong một thời gian dài, tâm trạng chán chường và vô vọng lắm. Giờ tôi đã tự đứng lên, chưa đủ thời gian cho tôi quên và xóa đi tất cả vì cái vết thương của tôi không còn đau lâu nữa, nó sẽ còn lưu vết sẹo thời gian, những lối mòn lầm lạc. Có phải người phụ nữ khi yêu chỉ duy nhất một người đàn ông và hy vọng người đó sẽ là chồng? Có phải khi yêu đàn ông là ích kỉ, coi gia đình là chỗ dừng chân khi mỏi mệt. Có phải khi yêu người ta chưa hẳn hiểu đúng về cảm giác của mình, luôn quan trọng, đề cao, coi người mình yêu là cả vũ trụ, là nghĩa tình không thay thế... nhưng có bao giờ bạn nhìn lại không cần phải xa hơn, mà ngay ở dưới chân mình, có những cái dường như rất nhỏ, cần mình quan tâm, cho mình nụ cười, cho mình vui và cho mình hạnh phúc. Nếu cũng ai đó cũng từng vấp ngã, hãy can đảm vươn lên sống thật tốt! Đừng vội vàng lựa chọn yêu lần nữa... mà hãy dừng chân, cúi xuống, nhặt lại tất cả những yêu thương để giữ cho riêng mình. Đối với tình yêu, biểu hiện của sự yêu thương không bao giờ là xưa cũ. Hãy mang yêu thương kia trao cho ai đó thật lòng. Hãy tiết kiệm, đừng hào phóng chỉ cho đi mà không bao giờ nhận lại. Đừng phụ thuộc cảm xúc vào đàn ông, đừng đánh rơi hạnh phúc thêm một lần nào nữa nhé! Để chia sẻ trực tiếp cùng tư vấn viên, hãy gọi đến số 1900 571 524, chúng tôi luôn lắng nghe bạn 24/7. Wetcat (24H.COM.VN)

Nguồn 24H: http://www21.24h.com.vn/ban-tre-cuoc-song/dung-hao-phong-trong-tinh-yeu-c64a321344.html