Kì lạ những ngôi làng 'một mình một kiểu'

Không chỉ khác biệt vùng miền, những ngôi làng này còn khác biệt đến lạ kì ở chỗ có nhiều cặp song sinh, ăn sâu bọ, ngôn ngữ một mình một kiểu...

Làng nắm giữ kỷ lục có nhiều cặp song sinh nhất

Ấp Hưng Hiệp Nằm, xã Hưng Lộc, Huyện Thống Nhất (Đồng Nai) là một làng như thế, trong làng có hàng chục cặp sinh đôi - Hưng Hiệp Nằm đã nắm giữ kỷ lục có nhiều cặp sinh đôi nhất trong cả nước.

Vào năm 2007, cả xã Hưng Lộc có hơn 60 cặp sinh đôi thì ấp Hưng Hiệp có tới 40 cặp. Từ đó, người ta gọi ấp Hưng Hiệp với cái tên “làng sinh đôi”. Đến nay, xã có gần 100 cặp song sinh thì Hưng Hiệp đã chiếm 70 cặp.

Vài năm gần đây, số lượng các cặp song sinh không tăng lên nhưng những câu chuyện đồn đoán, kỳ lạ về hiện tượng này vẫn được người ta lan truyền. Đó là chuyện về những giấc mơ kỳ lạ của các gia đình trước khi họ có những cặp song sinh.

Điều đặc biệt kỳ lạ ở làng là, trước khi mang thai đôi thì hầu hết các bà mẹ đều có chung một giấc mơ thấy 2 đứa trẻ giống nhau chơi đùa trong sân nhà. Sau đó đúng như giấc mơ, họ sinh được 2 đứa trẻ giống như trong giấc mơ họ nhìn thấy.

Những câu chuyện khác về nguyên nhân có các cặp sinh đôi là do nguồn nước của ấp Hưng Hiệp cũng trở nên bí ẩn khi được mọi người truyền tai nhau. Người ta cho rằng hiện tượng sinh đôi ở ấp và xã là do mạch nước giếng ở đây rất đặc biệt nhất là ở ấp Hưng Hiệp.

Vì thế, khi được dân khắp các vùng biết đến là làng sinh đôi, tin đồn về nguồn nước của ấp Hưng Hiệp có khả năng chữa bệnh hiếm muộn cũng được lan truyền. Rất đông người hiếm muộn từ Tây Nguyên, TP HCM, Long An đến tận Nha Trang về đây xin nước giếng về uống cầu mong có con.

Dù người ta chưa lý giải được nguyên nhân của hiện tượng sinh đôi ở ấp Hưng Hiệp và một số ấp khác của xã Hưng Lộc nhưng cuộc sống những người dân làng sinh đôi vẫn bình yên, đầm ấm. Các cặp song sinh lớn lên và có cuộc sống như bao người bình thường khác.

Ngôi làng "hình cá chép" độc nhất

Làng Hành Thiện, huyện Xuân Trường, Nam Định vốn có tên gọi là "Hành Cung Trang" được thành lập vào khoảng năm 1500. Đến năm 1823, vua Minh Mạng cho đổi tên thành Hành Thiện với ý nghĩa "nơi chỉ làm những điều lành, điều thiện" và ban cho làng 4 chữ "Mỹ Tục Khả Phong". Điều đáng khâm phục là ngay từ khi lập làng các cư dân nơi đây đã có ý thức quy hoạch một không gian sống hết sức khoa học, quy củ: hình cá chép.

Bao quanh làng là hai nhánh của một con sông nhỏ rộng khoảng 7m, được gọi là sông Con (để phân biệt với sông Cái - sông Ninh Cơ là một nhánh của sông Hồng). Theo các bậc cao niên trong làng, có hai giả thiết về việc hình thành lên con sông này.

Giả thiết thứ nhất cho rằng chúng được tạo thành một cách tự nhiên, những cư dân đến ở chỉ là người khai khẩn, chỉnh trang lại như địa thế ngày nay. Giả thiết thứ hai được nhiều người tán thành hơn, đó là chính những cư dân đầu tiên đã "quy hoạch" ngôi làng và tiến hành đào lên hai con sông theo ý đồ trước đó, nhằm mục đích phù hợp với phong thủy và ngăn giặc cướp.

Điều làm nên sự kì ảo của hai nhánh con sông này chính là việc nó đã tạo hình dáng con cá chép của ngôi làng. Nhìn từ trên cao, hai nhánh con sông như những đường viền ngăn cách ngôi làng với vùng đất bên cạnh, khiến cho khu đất bên trong hiện lên hình dáng "lý ngư", những cây cầu xung quanh làng cũng được xây dựng ở vị trí tương ứng với các loại vây trên mình cá, tại phần đầu cá còn có một chiếc giếng khơi, nước trong vắt nên được gọi là giếng Mắt cá.

Nếu coi làng Hành Thiện như một chú cá chép thì vùng đất từ giữa bụng cá trở lên đến mang cá được quy hoạch làm nơi sinh sống của dân cư trong làng. Trong khu vực này hình thành lên 14 dong (xóm), mỗi dong cắt ngang theo thân cá như chia khúc, gồm một con đường chạy dọc ở giữa và các ngôi nhà được xây dựng hai bên. Phần đầu cá được quy định làm nơi họp chợ của cả làng, tại đuôi cá là khu nghĩa trang và chùa miếu để phục vụ nhu cầu tín ngưỡng của nhân dân.

Nhìn tổng thể mặt địa lý làng Hành Thiện ta không thể không khâm phục óc tưởng tượng của các cư dân cách đây hơn 510 năm, theo như tài liệu để lại, trước đây toàn bộ đường đi trong làng đều được lát đá xanh, "mưa gió bùn đất không bén gót chân", bên cạnh đường xóm là rãnh thoát nước được xây bằng gạch mộc, chính vì thế làng không bao giờ phải chịu cảnh ngập lụt bởi tất cả nước mưa, nước sinh hoạt đều theo các rãnh này chảy ra hai nhánh con sông quanh làng và từ đó thoát ra sông Ninh Cơ.

Ngày nay về cơ bản làng vẫn giữ nguyên hình dạng như thửa sơ khai…

Làng xây bằng tiểu sành trộn mật ong

Đó là làng Thổ Hà, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang. Vốn làng có nghề gốm cho nên từ nhiều đời nay, người dân tận dụng những chiếc tiểu sành (đựng hài cốt) vỡ, hỏng không bán được để xây tường.

Chính bởi những tiểu sành này rỗng bên trong, lại có những lỗ nhỏ bên ngoài nên được loài ong “tận dụng” làm thành tổ của mình. Vì thế, mỗi bức tường nhà của người dân Thổ Hà có đến vài ba chục đàn ong sinh sống.

Mặc dù vậy, như một thứ luật bất thành văn, chủ mỗi ngôi nhà có ong trú ngụ không bao giờ được lấy mật bởi có thế khiến chúng bỏ đi hoặc tấn công nguy hiểm. Đã có trường hợp, kẻ chộm vào nhà người dân nơi đây lấy chộm mật và bị ong đuổi cho chối chết.

Làng đàn ông 'không chịu' lấy vợ

Bộng Dầu (Quảng Nam) nơi vốn nổi tiếng với trái bòn bon từng được mệnh danh là “Nam trân” (trái quý ở phương Nam) hàng chục năm qua còn mang tên là xóm đàn ông độc thân.

Không phải do vấn đề tâm sinh lý, cũng không phải do họ tôn thờ chủ nghĩa độc thân, họ vẫn ngồi bên mâm rượu nhâm nhi với những chuyện về phụ nữ bàn ra tán vào cô này đẹp cô này xấu. Họ 'độc thân' là do hoàn cảnh. Đa phần đàn ông ở Bộng Dầu rất nghèo và có hoàn cảnh đặc biệt nên họ đành ở vậy một mình. Quá nhiều đàn ông như vậy đã trở thành nét đặc trưng riêng của ngôi làng.

Cái nghèo khiến đàn ông làng Bộng Dầu cũng đã bôn ba khắp trong Nam, ngoài Bắc với nhiều nghề để sống nhưng rồi cuối cùng quay trở về cố hương để đi phụ hồ, làm cát sỏi kiếm ngày dăm bảy chục ngàn nuôi thân và nuôi cha mẹ già. Vì thế họ luôn canh cánh một nỗi niềm: lấy vợ rồi sống bằng gì, có lo được cho gia đình không hay lại làm khổ vợ, khổ con.

Giờ đây, ánh điện đã thắp sáng khắp nơi, những phương tiện truyền thông liên lạc hiện đại đã có thể đến từng góc nhà của xóm Bộng Dầu, hy vọng một ngày không xa, những người đàn ông Bộng Dầu không còn phải đơn độc.

Làng ăn sâu bọ ở Tây Nguyên

Đầu mùa mưa, các loại sâu ăn lá không biết từ đâu về “cập bến” Tây Nguyên làm hại mùa màng của dân. Lúc đầu là số sâu đếm trên đầu ngón tay, về sau, sâu sinh sôi nảy nở nhanh chóng và có mặt ở khắp các cành cây, ngọn lá.

Sâu muồng từ lâu đã thành món ăn ưa thích của người dân trong làng

Ban đầu khi mới ăn sâu, không ít người dân sợ bị bệnh tật vào người nhưng sau này ăn nhiều họ lại trở nên nghiện món ăn quái đản này. Khi rảnh rỗi một số người dân lại cùng những chiếc rổ nhựa, vài cái gậy đi đến các cây muồng bắt sâu đem về ăn. Sâu nhiều đến nỗi đi bắt chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút đã đầy một rổ nhỏ.

Làng sử dụng ngôn ngữ riêng

Làng Đa Chất (Phú Xuyên) nằm cách trung tâm Hà Nội khoảng 40 km, dân trong làng sử dụng một thứ ngôn ngữ riêng biệt để nói chuyện với nhau hàng ngày nên nếu không có phiên dịch, chắc chắn bạn sẽ có cảm giác mình lọt vào một... đất nước khác, hoặc đang ở chung với... dân tộc khác. Nguyên nhân nằm ở chỗ làng Đa Chất xưa vốn có nghề làm cối xay, để giữ bí mật nghề nghiệp, những người thợ đã tạo ra một thứ tiếng riêng mà chỉ người trong nghề mới hiểu, thứ tiếng đó đã được truyền qua nhiều thế hệ cho tới tận ngày nay.

Làng “đầu thai”

Tỉnh Hòa Bình có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ liên quan đến đời sống tâm linh, trong những thập niên gần đây lại càng nở rộ câu chuyện “đầu thai” tại các bản làng thuộc xã Chiềng Châu (Mai Châu, Hòa Bình). Đó là câu chuyện của những đứa trẻ sinh ra hoàn toàn bình thường, đến khi biết nói (tầm 3 – 4 tuổi) lại tự nhận mình là người của những gia đình khác cách xa đến cả chục cây số, dù trước đó hai gia đình không hề quen biết nhau, các bé còn có thể tả vanh vách đường đi, vật dụng trong “ngôi nhà xưa” mặc dù chưa đi đến đó lần nào.

Làng không có cửa

Ấp Xóm Mũi ở Cà Mau là một ngôi làng cực kỳ thân thiện, an toàn đến mức hơn 80% các ngôi nhà ở đây không cần xây cửa ra vào. Vậy mà chưa nhà nào bị trộm “ghé thăm”. Có lẽ do người dân khu vực này chất phác, không tham lam, làng lại nằm ở nơi hẻo lánh, chỉ có một con đường độc đạo dẫn vào nên không kẻ trộm nào dám tới.

LA (T/H)

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/doi-song/ki-la-nhung-ngoi-lang-mot-minh-mot-kieu-144708/