Lời đề nghị "chết điếng" của bạn trai 5 năm yêu tưởng chết không rời

“Anh sẽ cho em 10 triệu, coi như bù lại tuổi thanh xuân em chờ đợi anh. Ngược lại, em hãy bỏ đứa con đang mang đi, rồi chúng ta chia tay”, người đàn ông từng yêu cô da diết buông lời.

Hoa và Đức vốn là mối tình đầu của nhau, thời trung học phổ thông hai đứa học chung 1 lớp, ngồi gần nhau nên khá hiểu tính nhau. Nhà Hoa và anh chỉ cách nhau 10km. Có 3 năm làm bạn THPT, nhưng mãi đến năm thứ 2 đại học chúng Hoa mới trở thành người yêu của nhau. Tình yêu ấy khiến bạn bè cùng trang lứa ngưỡng mộ vì hai đứa dù yêu xa nhưng một lòng chung thủy với nhau. Anh là học viên Học viện hậu cần, còn Hoa là sinh viên 1 trường cao đẳng ở Hà Nội.

Dù cùng học một thành phố, nhưng hai trường cách nhau gần 20 cây số, anh lại học trường sỹ quan, nên chúng Hoa rất ít khi gặp nhau. Yêu nhau, niềm tin và tình yêu luôn một lòng, tuyệt đối và lúc nào cũng cháy bỏng. Tuy nhiên, vì Hoa hơn anh một tuổi nên điều này gặp phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình anh. Dù thế, cả hai vẫn yêu nhau, vẫn luôn nghĩ rằng 1 ngày nào đó họ sẽ hiểu cho tình yêu đôi trẻ mà đồng ý. Sau khi tốt nghiệp, anh được cử về một đơn vị ở Hải Phòng, còn Hoa vẫn làm việc tại Hà Nội. Lại tiếp tục yêu xa, nhưng chưa bao giờ tình cảm bị vơi nhạt. Cặp đôi này vẫn một lòng với nhau.

Hai năm sau khi ra trường, một lần do chủ quan, Hoa đã lỡ để mình mang thai. Mọi thứ quay cuồng, Hoa không biết xử trí sao khi công việc hai đứa mới chỉ vừa bắt đầu, chưa ổn định. Ôm chặt Hoa trong lòng, anh nhỏ nhẹ: “Em à, giờ chúng ta chưa có gì trong tay, nếu sinh con ra thì chúng ta sẽ làm khổ nó. Vậy nên, mình hãy bỏ con đi em nhé”. Hoa đau đớn xót con cả thêm phần lo sợ Đức sẽ rời xa tôi, nhưng bên cạnh đó Hoa càng lo sợ hơn khi nghĩ đến hoàn cảnh hai đứa… Nên Hoa đã nghe lời anh.

Ảnh minh họa

26 tuổi, Hoa bắt đầu nghĩ đến tuổi trẻ của mình, nghĩ đến một mái ấm gia đình. Một lần, tay trong tay với anh, Hoa hỏi: “Anh à, anh có cưới em không? Năm nay em đã 26 tuổi rồi. Nếu anh không cưới em, thì để em đi lấy chồng ”. Nghe Hoa nói điều này, anh xót xa ôm chặt Hoa vào lòng thổn thức: “Em đợi anh nhé, chúng mình sẽ cưới nhau, nhưng bây giờ sự nghiệp hai ta chưa ổn định, anh chưa có gì trong tay. Chờ anh đến cuối năm em 28 tuổi, khi ấy sự nghiệp của chúng ta ổn định, anh sẽ cưới em…".

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc tuổi của Hoa đã đứng bên kia đầu dốc. 28 tuổi khiến Hoa cuống quýt, vội vàng. Khi này, anh đã chuyển đơn vị công tác về bệnh viện Quân Y 5, tỉnh Ninh Bình, vừa gần nhà hơn và công việc cũng tốt hơn.

Hoa Và Đức vẫn yêu nhau, hiểu nhau đến chân tơ kẽ tóc. 5 năm yêu xa, không cuộc nói chuyện qua điện thoại nào anh không thơm, hôn Hoa sau cuộc nói chuyện, không cuộc nói chuyện nào anh tắt máy trước. Cứ vậy, tình yêu ngày càng trở nên nồng nàn và ngọt ngào.

Một đám cưới được dự định nhưng điều anh lo sợ vẫn hiện hữu. Vì không muốn mất nhau nên anh đã khuyên Hoa có con để bố mẹ cho cưới. Kế hoạch được thực hiện nhanh chóng. Anh muốn cả hai có con vì anh nghĩ rằng, bố mẹ anh sẽ vì cháu mà đồng ý cho hai đứa cưới.

Chỉ một tháng sau đó Hoa đã có tin vui. Anh đưa Hoa đi khám, con khỏe mạnh hơn bình thường, anh cười hạnh phúc, ôm chặt người yêu và tưởng tượng về những ngày làm bố. Chỉ sau 1 tháng mang bầu, hai đứa đã nghĩ ra tên đặt cho con mình. Hàng ngày không bữa nào anh quên gọi điện nhắc “vợ yêu” uống sắt và canxi, không tối nào trước khi ngủ anh quên nói chúc vợ và con yêu ngủ ngon, dù là qua điện thoại. Điều ấy khiến Hoa vô cùng hạnh phúc dù anh chẳng ở bên.

Thương Hoa, yêu con nhưng đứng trước bố mẹ để xin sự đồng ý cho hai đứa cưới nhau thì anh không làm được. Bên cạnh cơn thai nghén quật vật vã, Hoa phải thúc giục người yêu nói chuyện với bố mẹ, nhưng chỉ nhận lại được sự ừ hữ, bỏ qua. Hôm ấy, Hoa phải về đơn vị anh, yêu cầu anh về nhà nói chuyện với bố mẹ anh, Hoa bảo: “Anh hãy về hỏi bố mẹ anh đi, em không nghĩ bố mẹ không cho cưới. Vì không chấp nhận con dâu, bỏ luôn cả cháu”.

Tối hôm ấy, khi màn đêm giăng đầy con đường về miền quê nhà anh. Ngồi sau xe anh, giữa tháng 4, cái nóng vừa hoành hành nhưng cơ thể Hoa yếu ớt khi đang mang thai vẫn run lập cập. Trước đến nay, Hoa chỉ nghe thấy người ở làng Hoa đồn về sự ghê gớm của bố mẹ anh, nhưng hôm nay, khi đứng trước một sự việc liên quan đến mình, nhìn hai gương mặt ấy mới thực sự ghê sợ. Sau khi anh mở lời xin cưới, chỉ một câu duy nhất nghe được từ mẹ anh. Đôi hàm răng nghiến chặt, từng lời bà nhả ra như từng nhát dao đâm vào trái tim mình: “Có con thì đi phá thai đi, không có cưới xin gì hết. Thằng Đức mà cưới thì tao coi như không có đứa con này”.

Hoa chết lặng giữa nhà anh, những gương mặt thân thuộc của họ sao bỗng thấy xa lạ vô cùng. Hoa nhìn họ bằng đôi mắt đầy sự kinh hãi, đôi tai ù đi không còn nghe rõ, những tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng tất cả là sự thật. Trái tim Hoa bỗng nhức nhối, tê dại. Nhưng vẫn cảm nhận được từng chút một về giọt máu của anh đang lớn dần.

Đưa Hoa về, sau một hồi im lặng, anh lên tiếng: “Anh sẽ cho em 10 triệu, coi như bù lại tuổi thanh xuân em chờ đợi anh. Ngược lại, em hãy bỏ đứa con đang mang đi, rồi chúng ta chia tay. Mẹ anh đã tìm cho anh được một mối và ép anh phải lấy. Anh cũng không yêu đâu nhưng em biết đấy... mẹ là người đẻ ra anh mà. Nếu không có mẹ, anh cũng chẳng có cuộc sống này”, người đàn ông từng yêu cô da diết buông lời đề nghị .

Hết cơn sốc này đến cơn sốc khác, Hoa cười như điên dại giọng mỉa mai: “10 triệu… 10 triệu cho 5 năm chờ đợi và 2 đứa con à?". Hoa im lặng, ngoảnh mặt coi như mình vừa chết một lần.

Nguồn aFamily: http://afamily.vn/loi-de-nghi-chet-dieng-cua-ban-trai-5-nam-yeu-tuong-chet-khong-roi-20160825105351642.chn