Nếu đã ôm, hãy ôm anh thật chặt

(Tinh yeu gioi tinh) - Nó nhận ra, chỉ là một phút cô đơn yếu đuối, nước mắt về, nó chợt quên anh, nó chợt nhận ra, bình yên sẽ mang nó quay về… Và đơn giản, nó thấy nhớ câu: “Nếu đã ôm thì hãy ôm anh thật chặt”.

Nó co ro trong gió, trong cái tốc độ 60 km/h của anh. Người nó run cầm cập. Anh hãm phanh, đi chậm dần, quay về phía nó, hỏi:

- Em lạnh lắm không?

Lúc này anh mới để ý đến bộ dạng của nó, chiều nay trời lạnh, tối dần, nhóm lớn các lớp ở Trung tâm học thêm tiếng anh của nó đi chơi xa, không đi được xe buýt, nó năn nỉ anh cho đi cùng. Nhìn cái kiểu ăn mặc phong phanh của nó, anh nhăn mặt:

- Trời lạnh đấy, lấy khăn anh quàng mau!

Nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, không ạ, anh cứ quàng đi, em ngồi sau không sao đâu.

Dường như không nghe lời nó nói, anh vừa lái xe vừa cởi khăn ra, đến khi không chối được nữa, nó miễn cưỡng cầm lấy chiếc khăn, quàng vào cổ, trong lòng có điều gì nhen lên hạnh phúc. Chiếc xe lao đi vun vút trong hoàng hôn. Từng cơn gió se lạnh buốt ngang tai, nó rất lo cho anh. Anh chỉ mắng nó mà không biết rằng anh cũng mặc phong phanh lắm. Kề sát vai anh, nó hỏi nhỏ:

- Anh ơi, em ôm anh được không ạ?

Anh thoáng ngỡ ngàng nhìn nó rồi gật đầu mỉm cười:

- Uk.

Dường như vì những chiếc áo ấm quá lớn nên khoảng cách giữa anh và nó đủ xa, nên vòng tay của nó không chặt. Anh lại nói:

- Nếu đã ôm anh thì hãy ôm anh thật chặt…

Nó siết nhẹ vòng tay, mặt gục vào vai anh. Bờ vai anh đủ rộng để chắn gió cho nó, đủ ấm để nó không thấy lạnh, và đủ tin tưởng cho nó cảm thấy hạnh phúc. Nhưng, anh chỉ là một người bạn, một lần gặp mặt không thể nói yêu anh. Tình cảm đôi khi chỉ là một vòng ta, một bờ vai, một ánh mắt, một hành động đủ để xao xuyến. Phút ban đầu.

Nó siết nhẹ vòng tay, mặt gục vào vai anh. Bờ vai anh đủ rộng để chắn gió cho nó (Ảnh minh họa)

Thế mà nó thích anh thật. Nó không quên được anh những ngày sau đó. Có một vài suy nghĩ điên rồ nào đó, nó cứ muốn nhấc máy lên goi cho anh. Anh xa nó, xa theo một nghĩa đen, nghĩa là không thể gặp lại trong một thời gian rất dài, cũng không đúng, chỉ cần cố tình muốn, nó sẽ gặp được anh, nhưng nó vẫn giữ như thế, vẫn giữ cho nó một hình dung, giữ cho nó một động lực vì giấc mơ của anh mà bước tiếp, giữ cho nó một câu nói: “Nếu đã ôm anh, thì hãy ôm anh thật chặt…”.

Dù cho khoảng cách đó chỉ là một cây số từ trường anh sang trường nó. Dù cho chỉ cần một cú điện thoại, một cuộc hẹn anh nhất định sẽ không từ chối nó. Dù cho có đau quặn lòng những đêm lạnh nhớ anh thì nó cũng không tìm gặp anh. Đơn giản, anh không thuộc về thế giới của nó, đơn giản, vì nó biết, có một bóng hình khác trong trí nhớ của anh…

Thời gian trôi… Có môt người nó vẫn luôn nghĩ là sẽ tỏ tình…

Thời gian trôi… Có ai đó nói với nó: Một ngày, nếu tình cảm là thật lòng thì hãy đi tìm anh…

Thời gian trôi… Có ai đó nói với nó: Tình cảm không phải tư tìm đến mà hãy đưa tay ra với lấy nó…

Thời gian trôi… Rồi nó gặp một người khác, một người con trai khác.

Có chút gì đó xao xuyến trong nó. Có chút thời gian nào đó nó quên mất anh. Một phút yếu đuối, khi nó đang nằm viện mà khong một người thân, khi nó đang bị ốm mà không có bố mẹ ở bên, khi nó thấy tủi thân, khi nó đang không đủ mạnh mẽ nhất, khi mọi thứ xa lạ với nó, thì người ấy cho nó một niềm tin thật lớn. Người đó chu đáo, người đó ân cần, người đó quan tâm nó , người đó đưa nó về… Trong một đêm cũng rất lạnh…

- Em lạnh không? Mặc váy thế này chắc lạnh lắm nhỉ? Làm sao đây?

Nó lắc đầu cười, khẳng định chắc nịch:

- Em không sao!

- Em mặc áo anh vào đi! Nhanh lên!

Nó cười buồn, hình như có chút gì đó giống ai đó, hình như thế…

Nó sẽ chờ anh. Nó sẽ yêu anh thầm lặng như thế, yêu anh, yêu thầm anh, cho riêng nó...(Ảnh minh họa)

Nó nắm thật chặt tay vào 2 vạt áo của người đó, nó biết người đang lạnh, nó không nói gì. Nó thấy cứ như một thước phim quay lại, chỉ là thay đổi nhân vật, và vì là thay đổi nhân vật nên nó thay đổi kịch bản. Nó không dám hỏi: “Em ôm anh được không ạ?” Đơn giản vì nó sợ sẽ không còn ai nói với nó: “Nếu đã ôm anh thì hãy ôm thật chặt” hay đúng hơn, nó sợ, sợ sẽ phải nghe lại câu nói đó…

Một tuần nó nhớ về người ấy. nhớ về một người cho nó niềm tin khi nó yếu đuối, và nó ngỡ, nó đã quên anh… Tối nay lên face, nó vô tình nhận được cm của anh hỏi han nó, bao cảm xúc ùa về, nó nhận ra tình cảm của nó đang đứng ở nơi đâu. Nó nhận ra, chỉ là một phút cô đơn yếu đuối, nước mắt về, nó chợt quên anh, nó chợt nhận ra, bình yên sẽ mang nó quay về… Và đơn giản, nó thấy nhớ câu: “Nếu đã ôm anh thì hãy ôm anh thật chặt”.

Tối qua, nó ngủ mơ, mơ thấy chị bảo chia tay với anh, anh đã rất đau khổ, rồi anh nhắn tin cho nó, bảo: "Em có thể yêu anh, thay thế cho chị ấy được không?" Nó reply: "Dạ". Nó chấp nhận cách này, chấp nhận ở bên anh dù chỉ là thay thế chị ấy, nó chỉ cần được ở bên anh, nó sẽ ở bên anh cho đến khi anh chờ được chị ấy quay về… Nó chỉ mong, với anh chị, đó cũng chỉ là một phút nhất thời cô đơn nên chị yếu đuối, để rồi sau đó, bình yên sẽ mang chị quay trở về với anh…

Hôm nay vào blog của anh, nó đọc cái entry của anh: Anh sẽ yêu em bao lâu…Câu chuyện đó nói, người con trai sẽ yêu người con gái đến khi cô ấy ngừng yêu… Thế nhưng nó không hiểu tại sao anh vẫn chờ chị, nhưng nó tôn trọng anh, yêu anh, theo cách mà anh yêu chị, theo cách mà anh chờ chị như thế này…

Chỉ là một giấc mơ, nhưng anh đang chờ chị ấy là thật, chỉ khác, nó không được ở bên anh. Nó sẽ chờ anh. Nó sẽ yêu anh thầm lặng như thế, yêu anh, yêu thầm anh, cho riêng nó...

linhatk@...

Nguồn 24H: http://www.eva.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/neu-da-om-hay-om-anh-that-chat-c3a82023.html