Người đâu có biết, em đã vất vả thế nào để quên...

Đôi khi để quên một người ta chẳng cần phải cố gắng quá nhiều, thay đổi những thói quen cũ và tạo cho mình một thói quen mới, một ngày nhận ra cảm giác quen thuộc ấy đâu còn...

Không ai nói xấu cái bọn đáng ghét ngoài kia cùng em, không ai gửi cho em những bài nhạc không thể hay hơn, không ai để em chờ làm việc cho xong rồi cùng nhau tạm biệt nhau mà đi ngủ, không ai hỏi em mai ăn gì, không ai tag em vào những cái vớ vẫn, không một ai như anh cả... Em thật sự đã khóc chỉ vì em đã cô đơn rất nhiều, vì em vốn chẳng hề quen với cảm giác đấy chút nào, anh ạ!

Đôi khi để quên một người ta chẳng cần phải cố gắng quá nhiều, thay đổi những thói quen cũ và tạo cho mình một thói quen mới, một ngày nhận ra cảm giác quen thuộc ấy đâu còn...

Anh à, khi mà em không còn bận lòng về anh nữa. Em đã thôi thấy trống trải mỗi khi thiếu anh, thôi chờ đợi anh nhắn tin cho em, thôi vào trang cá nhân của anh để xem anh làm gì và thôi nghĩ về anh nữa. Em thấy thật thoải mái, anh à! Em cũng không cần phải nghĩ xem, hôm nay, em nên làm gì cho anh và cũng không còn thời gian để theo dõi hoạt động của anh trên mạng xã hội; không nặng lòng cũng không phiền lòng...

Em chỉ muốn cảm ơn anh vì khoản thời gian ấy đã luôn tốt với em, mang lại cho em nhiều kỉ niệm mà chắc chắn sau này em sẽ mĩm cười khi nhớ lại. Vừa đủ đẹp để mình đặt dấu chấm cho nhau, không cãi vã, không có quá nhiều "khuyết điểm" trong một mối quan hệ vì chúng ta chỉ vui đủ trọn vẹn và chưa bao giờ mang vai trò là " cái gì của nhau " trong đời của mình.

Một ngày, không có anh trong đầu, em sẽ bắt đầu bằng việc thức thật sớm tập thể dục với cô bạn thân, ăn sáng và bắt đầu làm việc của mình, chiều về thì ăn cơm với gia đình và tụ tập cùng bạn bè em nếu rãnh, không thì em sẽ xem phim hài hay làm những chuyện linh tinh lang tang mà em thích. Hoàn toàn dày đặc để anh có thể xen vào khung thời gian đó của em. Nhưng anh biết không, đáng sợ nhất là đêm về, một mình em với bốn bức tường, một cái gối ôm mềm mại, một cái chăn đấp kín, cùng với vài bản nhạc không thể buồn hơn.

Em đã thút thít như một đứa trẻ, bởi vì em mệt mõi cho một ngày dài đầy " vui vẻ", cảm giác trống trải, không có một ai để em chia sẻ một ngày dài, không ai nói xấu cái bọn đáng ghét ngoài kia cùng em, không ai gửi cho em những bài nhạc không thể hay hơn, không ai để em chờ làm việc cho xong rồi cùng nhau tạm biệt nhau mà đi ngủ, không ai hỏi em mai ăn gì, không ai tag em vào những cái vớ vẫn, không một ai như anh cả... Em thật sự đã khóc chỉ vì em đã cô đơn rất nhiều, vì em vốn chẳng hề quen với cảm giác đấy chút nào, anh ạ!

- "Em ngốc đúng không anh?"

Khoảng thời gian đấy, mọi thứ với em đều mất cần bằng nhưng rồi mọi thứ đều trôi qua từng ngày và cũng tạo ra cho em một thói quen mới. Không cần cố gắng chỉ là em bắt đầu quen... quen dần và quen rồi. Quen với việc dậy sớm, làm công việc mà em thích, ngồi cà phê cùng bạn bè em, ăn cơm cùng gia đình em và ngủ thật sớm để kết thúc một ngày với bao nhiêu thứ, chuẩn bị cho hôm sau thật tốt đẹp vì em chẳng muốn phí phạm mãi thời gian của mình vì anh. Vì anh,cũng đã sống hết mình cho đam mê của mình, không phải vì em, thì hà cớ gì em lại phải dành cái thời gian quý báu đấy cho anh mãi được.

Em viết những dòng này, chỉ để nhắc nhở mình rằng, em đã từng thương anh nhiều như thế, chẳng có chút toan tính gì cả và em biết thứ tình cảm của em lúc đấy thật đẹp. Và nó cũng chấm dứt rồi. Cảm ơn anh, cuối cùng cũng đã bay biến khỏi tâm trí em, trả lại cho em cuộc sống bình yên mà không có anh, trả lại cho em sự bản lĩnh, kiên cường sau khi biết thương anh nhiều như vậy, trả lại cho em chính em của ngày trước - ngày anh chưa bước đến để khuấy động " cái ao nước " trong lòng em.

Chỉ là hôm nay, em chợt nghĩ về anh nhưng không phải vì nhớ anh mà là một cảm giác rất khác trong khoảnh khắc nào đấy của ngày hôm nay, em nhớ lại một điều " đã từng " rất quen thuộc với một người bạn mà em " đã từng quen".

Anh biết không? Khoảng thời gian một mình đó, em thấy không hề khó khăn chỉ là thỉnh thoảng cảm giác cô đơn ùa đến và em chênh vênh vô cùng, lúc lưng chừng, lúc thì lại nghẹn. Em đã vất vả để trả bản thân mình lại những ngày tươi đẹp, nên nhé anh không có cơ hội để đền bù sự vất vả đó nữa đâu. Em hứa! Anh không có cái quyền đó nữa rồi. Cảm ơn anh đã đến và đã đi... Như thế đủ rồi! HIện tại, em vui vì mình tự do như thế này.

GUU/Sưu tầm

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/nguoi-dau-co-biet-em-da-vat-va-the-nao-de-quen-190868/