Những con người đã đi qua thương đau thì ít khi dám yêu lại lần nữa...

Nỗi nhớ nào rồi cũng phải dập tắt đi, chỉ mong trong cuộc đời này, em sẽ quên đi được anh, quên đi được một con người đã từng là một phần của em.

Đau khổ đến mấy em cũng có thể chấp nhận nhưng chỉ xin hình bóng của anh đừng mãi tồn tại trong tâm trí em nữa. Người đã rời xa thì chỉ mong người hạnh phúc, chỉ mong người và em nếu còn gặp lại thì hãy lãng tránh nhau đi đừng lưu luyến thêm chi.

Anh!

Thì lại cứ lại hoài niệm về quá khứ xưa cũ kia. Một quãng thời gian của tuổi thanh xuân của em đã từng có anh.

Người đên bên em trong một chiều nắng hạ

Một nụ chười lưu luyến cho tâm trí em đợi mỏi mòn

Người cầm chiếc ô che chở cho em những khi lòng đầy giông bão

Người ở bên cạnh là khi em vấp ngã với những thăng trầm ở ngoài kia

Người xao xuyến, lãng mạn và ấm ấp

Chỉ muốn ôm chặt, ôm chặt nữa và chẳng muốn đành quên.

Có lẽ, chia tay là kết cục dành sẵn cho đôi ta chăng? Từng là của nhau, vì nhau mà làm mọi thứ tô đẹp cho tình yêu chúng ta. Từng dành cả thanh xuân để cùng nhau vượt qua bao bão tố của cuộc đời. Từng đi khắp trăm phương bốn bể hẹn hò nhưng rồi cũng có thể rời xa nhau.

Ngày đôi ta khẽ buông tay nhau, ai đi đường riêng của chính mình. Em chẳng nhớ nỗi bao đêm đã khóc vì anh, chẳng đếm nổi bao nhiêu con đường mà ta đã cùng chung lối đi. Lúc đấy, kỷ niệm là thứ có quyền lực nhất sau chia tay, làm việc gì hay đi đâu cũng đều khẽ chạm đến nỗi nhớ mà không hề vơi đi được phần nào. Lúc ấy, chợt nhận ra được rằng thiếu anh là điều không thể.

Khi nhận ra rằng, thiếu đi anh trong cuộc đời của em, thì cũng chẳng còn ai bao dung che chở cho em được nữa. Chẳng còn ai chịu đứng bao nhiêu tiếng đồng hồ đợi chờ em vào những lúc trời đông giá rét, chẳng còn ai vào những buổi tối nấu cho em những bữa ăn ngon, chẳng còn ai chở em dạo quanh phố phường và cũng chẳng còn ai ôm chặt trao cho nhau những nụ hôn nồng.

Cứ ngỡ, tình yêu của chúng ta sẽ bền lâu đến khi già đi, hứa hẹn với nhau về một tương lai xa xôi kia, rồi tự cả hai phải cố gắng thật nhiều để đến bên nhau và xiết chặt tay nhau hơn nữa. Nhưng có lẽ, hết duyên hết phận thì ai nấy đều phải rời xa nhau, chẳng còn ai là của ai nữa. Cứ thế nhẹ nhàng lướt qua nhau.

Nếu sau chia tay, điều em mong muốn cho cả hai là xin đừng nhớ nhung chi nữa. Nỗi nhớ chỉ khiến cho hai ta đau khổ mà chẳng thể lựa chọn tiếp được con đường hạnh phúc riêng mình.

Xin cho em hóa thành bụi, thành cát

Thoáng chốc lướt nhẹ vút qua đời anh

Chẳng cần đọng lại với nhau câu gì

Chỉ một giây rồi lại hóa như không.

Xin cho em hóa chiếc lá khô đã rụng

Nếu có giữ thì cũng có lúc buông

Lại tàn phai và héo úa tựa nào

Chỉ một phút rồi lại khẽ thu rơi.

Cho dù sẽ đau khổ và kỷ niệm sẽ còn đọng lại trong em nhưng chỉ cầu xin anh sẽ thoát ra khỏi được cuộc đời em, sẽ chẳng còn thấy hình bóng của nhau trong thâm tâm này nữa. Khi đã mất đi rồi thì xin đừng là ai của ai đi chăng nữa, chỉ muốn cả đôi bên được tự do và thoải mái đi đôi phần.

Nếu có lúc bất chợt nhớ về nhau, thì hãy mỉm cười bởi vì trong đời này chúng ta đã có duyên gặp nhau rồi lại từng yêu đến thế. Nếu có một chút hối hận hay suy tư đi chăng nữa nhưng xin đừng một phút yếu lòng mà lại quay trở về bên nhau. Bởi khi những con người đã đi qua thương đau thì ít khi người ta dám chấp nhận để yêu lại lần nữa.

Nếu có lúc ta bất chợt gặp nhau ở trên những con đường mà đôi ta từng hẹn hò thì chỉ mong chúng ta sẽ quên nhau và đi qua như những người xa lạ nhé. Chẳng một chút ưu phiền và một chút bận tâm với nhau nữa. Có lẽ đó là sự tàn ác với nhau nhưng cũng chính điều đó sẽ giúp cho đôi ta chẳng còn phiền lòng nữa.

Yêu được thì sẽ buông được, nhớ tới nhau được thì cũng phải quên đi nhau được. Ai cũng yếu đuối với tình cảm của chính mình nhưng hãy mạnh mẽ bởi vì trong cuộc đời này, ai rồi cũng phải chạm vào sự đau thương mất mát ấy, nhưng chính những sự yếu đuối vấp ngã ấy thì ta sẽ lại càng trưởng thành hơn.

Đinh Tuấn Kiệt

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/nhung-con-nguoi-da-di-qua-thuong-dau-thi-it-khi-dam-yeu-lai-lan-nua-142614/