Tâm sự đẫm nước mắt của cô gái 2 lần bị đẩy vào động mại dâm

Nếu anh chị là những ông bố bà mẹ thấu hiểu con cái, ngay khi con anh chị bắt đầu một mối quan hệ với người khác giới cậu ta sẽ vui vẻ chia sẻ.

Chào chị Đỗ Thanh Hiền tác giả bài viết “2 lần thú nhận của con trai 20 tuổi khiến vợ chồng tôi ‘chết đứng’" , tôi thật sự rất cảm thông khi đọc câu chuyện của anh chị.

Tôi cũng đã từng trải qua quãng thời gian đau khổ như chính con trai của anh chị. Có lúc tôi uất nghẹn muốn chết quách đi cho xong. Nhưng rồi tôi đã tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường ấy...

Tôi xin nói qua về bản thân mình một chút. Tôi tên là Thu Hiền (28 tuổi) quê ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. Từ nhỏ, tôi lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc khi bố mẹ tôi ly hôn sớm chỉ vì bố tôi có người đàn bà khác. Sau đó, mẹ tôi cũng đi bước nữa.

Cuộc đời tôi bơ vơ chẳng có ai quan tâm chăm sóc. Nên học hết cấp 3 tôi bỏ lên thành phố kiếm việc làm nuôi sống bản thân. Những ngày đầu sống xa quê mẹ tôi còn gọi điện, nhưng sau đó vài tháng mẹ tôi chẳng bao giờ gọi nữa. Chính điều đó khiến tôi hận mẹ mình ghê gớm.

Những lúc cùng cực không có việc làm, không ai quan tâm hỏi han, tôi ngã vào vòng tay một người đàn ông đã có gia đình. Lần đầu tiên của tôi với gã đàn ông ấy có lẽ tới giờ là một giây phút kinh hoàng nhất mà tôi không thể nào quên được.

Sau lần đó, tôi bị chính gã đẩy vào động mại dâm nơi phồn hoa đô thị. Sau đó, tôi bỏ trốn, nhưng một lần nữa, tôi bị chính gã dùng lời lẽ ngon ngọt đưa trở lại lần nữa. Chính thức trở thành gái làm tiền, cuộc đời tôi bị người đời coi khinh rẻ rúng. Tôi từ cô gái quê trở thành ả đàn bà lẳng lơ.

Rồi tôi phát hiện mình bị nhiễm HIV, mới đầu tôi chán nản vô cùng, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng nghĩ tới cuộc đời dang dở, tôi không đành. Tôi quyết trả thù đàn ông, tất cả những ai mà tôi gặp, những gã gạ gẫm tôi, những gã coi khinh tôi,...

Tôi biết mình sai, tôi biết chính tôi đã đẩy cuộc đời đi vào bi kịch của ngày hôm nay nhưng tôi không biết mở lời thế nào (Ảnh minh họa).

Nhưng việc làm đó không hề khiến tôi hả hê mà đôi lần tôi thấy tim mình đau như cắt. Một đêm khi tôi đi khách về, tôi nhìn thấy mẹ mình đứng trước cửa phòng nơi tôi đang sống, mẹ tôi gầy, khuôn mặt hốc hác. Mẹ đã khóc khi nhìn thấy tôi, bà nức nở “Sao con không nói gì với mẹ?”.

Nói rồi bà ngã quỵ xuống. Đêm hôm đó, hai mẹ con tôi đã nói chuyện trong nước mắt. Mẹ tôi nói rằng, kể từ ngày tôi không trở về cũng là những ngày cuộc sống mẹ tôi gặp bao biến cố. Người cha dượng của tôi cũng sớm bỏ mẹ tôi đi tìm hạnh phúc mới, một mình mẹ chăm đứa con chung của họ.

Sau hôm đó, mẹ cũng xin tôi đừng nghĩ linh tinh mà hãy trở về trong vòng tay mẹ. Tôi là niềm hi vọng duy nhất của bà lúc này. Mẹ cũng hứa sẽ tìm thầy thuốc giỏi để chữa bệnh cho tôi.

Cũng nhờ có mẹ, có tình yêu thương của mẹ nên tôi đã vượt qua tất cả những nỗi đau bệnh tật để cố gắng. Mẹ không bao giờ nhắc lại, cũng như chì chiết quá khứ tôi trải qua. Nhưng trong lòng, tôi biết rõ có không ít đêm mẹ tôi khóc vì thương con. Có lúc mẹ ôm tôi vỗ về “Hãy quên hết quá khứ đi con nhé! Tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nữa, đừng ám ảnh nữa”.

Tôi biết mình sai, tôi biết chính tôi đã đẩy cuộc đời đi vào bi kịch của ngày hôm nay nhưng tôi không biết mở lời thế nào. Tôi biết mình ngàn lần có lỗi với mẹ tôi muốn nói với mẹ lời xin lỗi nhưng mỗi khi tôi định nói nước mắt tôi cứ chực trào ra. Tim tôi đau lắm.

Bác sĩ nói, kết quả điều trị của tôi rất khả quan. Tôi không phải suy nghĩ hay lo lắng quá nhiều nên tôi phần nào yên tâm hơn. Giờ đây, ngoài thời gian hỗ trợ mẹ bán hàng tôi còn làm thêm tại một xưởng may để có tiền nuôi em ăn học.

Vì thế, qua bài viết này, qua câu chuyện cuộc đời tôi, tôi ngàn lần muốn gửi tới tác giả Đỗ Thanh Hiền rằng, đừng dùng 2 từ “đổ đốn” để nói tới con trai của chị. Đó chỉ là sự áp đặt quan điểm cổ hủ vào lớp trẻ, thế hệ trẻ. Tình dục là một vấn đề tốt, nhưng điều cơ bản là do chị chưa trang bị kiến thức giới tính nên mới đẩy con mình vào bi kịch trên.

Ngoài ra, cũng chính anh chị là những người đã thiếu sát sao con cái. Cũng bởi anh chị không cởi mở nên con anh chị đã không thể tìm đến tâm sự và sẻ chia. Nếu anh chị là những ông bố bà mẹ thấu hiểu con cái, ngay khi con anh chị bắt đầu một mối quan hệ với người khác giới cậu ta sẽ vui vẻ chia sẻ.

Nhưng đó là chuyện của trước đây, vấn đề bây giờ anh chị hãy bình tĩnh. Đừng nhiếc móc con, tránh sỉ vả con là hư hỏng đổ đốn. Hãy động viên con mình, cùng con vượt qua mọi khó khăn. Hiện nay, y học cũng đã có những loại thuốc cũng như phương pháp điều trị bệnh HIV.

Chúc anh chị luôn vững tin, chúc cho con anh chị sớm tìm lại được niềm tin yêu cuộc sống. Hãy nhớ rằng, không gì là không thể, đừng từ bỏ khi chúng ta vẫn còn rất nhiều hi vọng. Thân ái!

Thu Hiền (Thanh Hóa)

Nguồn Người Đưa Tin: http://www.nguoiduatin.vn/tam-su-dam-nuoc-mat-cua-co-gai-2-lan-bi-day-vao-dong-mai-dam-a257423.html