Thư của đứa con bất hạnh gửi mẹ

Mẹ ạ, thế rồi con nhắm mắt đưa chân, đi lấy chồng, kết thúc đời con gái buồn bã. Con lấy chồng phần vì thương hoàn cảnh của người đàn ông thợ xây nay đây mai đó, phần vì thương số phận mình kém may mắn không được lớn lên trong sự chăm bẵm yêu thương của cha mẹ và một gia đình đúng nghĩa. Con hy vọng rằng, chồng con sẽ thương con mà thay đổi số phận của con, bù đắp những thiếu thốn trong tình cảm của con cũng như chia sẻ những buồn khổ mà con đã nếm trải.

Nhưng mẹ ạ! Đến bây giờ thì con thấm thía một điều rằng, ai sinh ra trên đời này cũng đã có một số phận rồi, khó cưỡng lắm. Số phận con đã gắn liền với đau khổ và bất hạnh. Khi con mang bầu sang tháng thứ 7, con viết thư về báo tin cho mẹ, mẹ đã tức tốc lên ngay. Con mừng đến phát khóc cứ ngỡ mẹ sẽ mừng cho con có được một tấm chồng, một gia đình, và điều thiêng liêng quan trọng nhất với người phụ nữ là con sắp được làm mẹ. Than ôi, con đã mong ước điều không bao giờ có. Một lần nữa con đã nhầm, mẹ lên và ngay lập tức bắt con phải phá bỏ cái thai đã 7 tháng đi. Mẹ không muốn con lấy chồng thợ xây, công ăn việc làm không ổn định nay đây mai đó, trong lúc ở nhà khi con mới lớn, mẹ đã bắt con bỏ học và làm mai mối cho những người theo mẹ là có thể đảm bảo cho con một tương lai hạnh phúc. Vì thế mà mẹ nhất quyết phá bỏ cuộc hôn nhân của con, ngay cả khi con mang thai đến tháng thứ 7. Lúc ấy, con vừa khóc, vừa nói với mẹ rằng: "Thai già tháng rồi, không phá được mẹ ạ. Với lại người ta chỉ phá thai cho những ai nhỡ nhàng thôi, còn con có vợ có chồng đàng hoàng, lại là đứa con đầu lòng nữa, ai người ta phá cho". Mẹ có nhớ không, lúc đó mẹ đã quắc mắt lên mắng con: "Họ không phá thì mày về nhà tao phá cho". Con đã khóc hết nước mắt, điện cho chồng con về vì lúc ấy con không còn biết phải làm như thế nào nữa. Một bên là mẹ đẻ của mình bắt con phá thai, bỏ đi đứa con đầu lòng. Một bên thì chồng con khóc nỉ non: "Em không ở với anh thì chỉ còn hai tháng nữa là sinh con rồi, em cứ để anh bế con về quê nuôi, còn em cứ theo mẹ về đi, bỏ anh cũng được nhưng đừng có bỏ giọt máu của anh". Cơ quan đoàn thể chỗ con làm, biết chuyện của con, vừa thương tình cho con, vừa mắng con rằng: "Mày ngu thế, mày chửa với chồng mày chứ có phải chửa hoang đâu mà phá bỏ". Mẹ ạ, lòng con lúc đó rối như tơ vò, tinh thần hoảng loạn. Cuối cùng thì con lại mang tội bất hiếu với mẹ thêm một lần nữa để giữ lại cái thai và sinh hạ cho mẹ một cháu ngoại là con gái đầu lòng của con. Những tưởng sau khi sinh con, mọi chuyện với mẹ sẽ nguôi ngoai, thế nhưng con không hình dung được đây mới là bắt đầu của cuộc hành hạ mà mẹ dành cho con. Con gái được mấy tháng, con nhớ bố mẹ, nhớ gia đình họ hàng, muốn bế con về cho ông bà nhìn thấy mặt cháu nên con đã đưa cháu về nhà. Khi con ra đi thì mẹ nhất quyết bắt con để con gái con ở lại cho ông bà trông để cai sữa cho cháu. Con nghĩ mẹ đã nghĩ đến tình thương con cháu mà thay đổi tấm lòng, ai ngờ chỉ 2 tháng sau khi con trở về nhà thì con gái của con trong một tình trạng rất thảm hại gầy gò, ốm yếu, tinh thần cháu hoảng loạn. Con ôm con gái vào lòng mà cứ thế nước mắt tuôn lã chã. Mẹ bảo với con: "Con mày bị lên sởi, biến chứng vào trong". Vậy là mồng một Tết con bế con lên viện cấp cứu, mồng năm Tết con bế cháu đi lên với con ngay không dám để cháu lại thêm ngày nào nữa. Khi con mang thai lần thứ 2, mẹ đã đưa cho con một vỉ thuốc và bảo ông chú gửi lên cho con để uống cho lại sức mà đẻ. Chính mẹ đã đỡ đẻ cho con trong lần sinh thứ 2 này khiến con rất cảm động, nước mắt cứ ứa ra vì thương mẹ. Con đã nghĩ rằng, tình cảm của mẹ với con đã được cải thiện, mẹ đã chấp nhận cuộc sống của con, chấp nhận những gì mà con lựa chọn. Khi mẹ đỡ đẻ cho con mẹ tròn con vuông, hai mẹ con con đã an tọa trên giường thì mẹ đã mang nhau thai của con xuống nhà và xào nấu lên bắt hai mẹ con con ăn cho bổ, tăng cường sức khỏe. Mẹ ơi, con vẫn biết rằng nhau thai người là thứ rất bổ và con cũng đã nghe đâu đó nói rằng người ta ngâm rượu nhau thai, hoặc đến bệnh viện xin nhau thai người về ăn là rất tốt, sức khỏe hồi phục. Nhưng làm sao con có thể ăn được nhau thai của chính con. Con sợ quá, lạy xin mẹ đừng bắt con ăn vì con không thể ăn được thì mẹ mắng và gọi con gái con vào cùng ăn với con. Con gái con cháu còn nhỏ dại, chưa biết gì nên cháu vô tư ăn ngon lành, còn con thì mẹ nhớ không, hai hàng nước mắt cứ chảy vòng quanh. Con đã hỏi lòng mình, tại sao mẹ lại có thể xào nấu rau thai của con lên và bắt con ăn. Như thế hóa ra mình ăn thịt chính mình à, và cho cả con gái con ăn thịt mẹ. Con đã ám ảnh khủng khiếp về hành động mà mẹ làm. Sau lần khủng hoảng tinh thần ấy, con bị mất sữa, sữa không có chất, con trai con phải ăn thêm ngoài. Mỗi lần mẹ cho cháu ăn, con lại trào nước mắt vì không thể kể hết tất cả những gì trái khoáy mà mẹ đã chăm sóc cho cháu ngoại của mẹ. Khi con trai con bị viêm phế quản, mẹ đã tự tiêm thuốc kháng sinh cho cháu. Hết nước cất pha thuốc, mẹ đã lấy nước sôi để tiêm. Con trai con yếu quá, con đã giằng lấy cháu trên tay mẹ và địu cháu trên lưng, hai tay hai bọc quần áo chạy một mạch xuyên rừng xuống viện để cấp cứu cho con. Khi xuống được đến nơi, con đã ngất đi, bác sỹ phải gọi mãi con mới tỉnh lại để tháo địu ra bế con trao cho bác sỹ khám và cấp cứu kịp thời cho cháu. Khi các bác sỹ hỏi con từ đâu đến, con đã nói rằng từ Trường Trung học Nông nghiệp đi bộ xuống, ai cũng lắc đầu thương cảm khi biết rằng, nếu đi tắt là 15km, còn nếu đi đúng đường là 32km. Khi con trai con vào được phòng cấp cứu, con mới dần dần hồi tỉnh. Những ngày đó, một mình vừa trông con ở viện, cứ đêm đến là con lại ôm cháu mà khóc ròng. Cuộc sống của con rồi cũng ổn định dần, cả hai cháu đều cứng cáp dần và khỏe lên. Sau thời gian đó, thỉnh thoảng mẹ lại lên chơi thăm vợ chồng con và hai cháu. Mỗi lần mẹ về là mẹ lại vơ vét hết những gì trong nhà con mà mẹ thích và ưng ý mẹ đều lấy hết để mang về nhà. Mẹ về rồi, nhà lại phải chạy bữa ăn đong, vay mượn để sắm sửa lại những thứ mẹ đã lấy. Hàng xóm láng giềng của con cứ xót xa cho con, họ chỉ trích con sao lại để cho mẹ đẻ vơ vét hết như thế mỗi lần lên thăm thì sau khi mẹ về, mấy mẹ con chúng mày lấy gì mà ăn. Nhưng con chỉ cười mà xí xóa rằng, con chỉ mong có mẹ, mong được mẹ thương yêu, mẹ lên thăm các cháu là quý rồi, mẹ muốn lấy gì về cũng được hết.

Nguồn CAND: http://antgct.cand.com.vn/vi-vn/chuyenkhotin/2009/10/53258.cand