Tiếc thôi cũng rồi!

GD&TĐ - Người ta bảo, sự trả thù ngọt ngào và kinh khủng nhất đối với một kẻ ngoại tình, là bắt hai người đó phải lấy nhau. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng chuyện của chị diễn ra đúng “kịch bản” đến không ngờ…

1. Anh chị từng có một thời yêu đương đắm đuối trước và sau cưới. Không sở hữu vẻ đẹp lộng lẫy hay sự quyến rũ chết người, nhưng chị có một thứ nhan sắc đằm thắm theo kiểu “tứ đức”, vô cùng vừa lòng cả đại gia đình chồng sống chung. Ngoài giờ đi làm là chị về dọn dẹp, nấu nướng, trò chuyện cùng mẹ anh… Ai cũng nói, anh tốt số mới có được người vợ hiền lành, hiếu thuận như thế.

Trời quả không cho ai tròn vẹn cái gì. Lâu lắm mà anh chị vẫn chưa có tin vui. Cả nhà anh ngóng cháu. Mẹ chồng vẫn thương chị, nhưng lại hay len lén thở dài. Tất nhiên, đàn bà thời buổi này không hẳn luôn là người có lỗi khi đường con cái có vấn đề. Sau vài lần đi kiểm tra và nhận về cái kết luận rằng, cả hai đều bình thường, anh đâm chán “hợp tác” để chữa trị.

Sau vài năm chung sống, anh bỗng thấy chị hình như… hơi nhạt, nhất là thái độ cúc cung phục vụ, ít khi chăm chút bản thân của chị. Từ khi anh bỏ việc nhà nước, bung ra ngoài đi theo công trình, những độ nhậu tiếp khách tăng lên theo số tiền kiếm được, tỉ lệ nghịch với thời gian và tình cảm dành cho gia đình.

Anh thầm nhận xét, vợ mình sao mà xuề xòa quá! Khi mà ngoài kia, gái trong thiên hạ ăn diện ngút trời, váy áo hấp dẫn, nước hoa sực nức. Anh tự nhủ, đàn ông mà, vui chơi chút đỉnh cũng chẳng sao, đâu đã có con cái gì mà phải lo ảnh hưởng!

Ngoài bóc bánh, anh còn vướng víu với một “em gái” ngoài đường. Chị mãi mãi không quên buổi khuya hôm ấy anh về, bên cạnh vẻ bề ngoài bèo nhèo như mọi lần, từ trên người anh còn rớt ra một món “phụ tùng” nho nhỏ của đàn bà.

Tuy ngà say, anh vẫn đủ sức để chống chế rằng, bạn bè đứa nào nó nghịch phá, nên mới cố tình nhét vào lưng quần anh như vậy, chứ nếu ăn vụng, thì ai chả biết chùi mép kia chứ! Nếu chị vin vào đó, coi là một cái cớ để kiếm chuyện thì cứ việc, anh cũng chẳng tha thiết gì đâu!

Chính những lời của anh, chứ không phải cái vật bằng vải mềm mại hình tam giác màu đen gợi cảm kia làm lòng chị đau đớn. Hóa ra, chừng ấy thời gian gắn bó, mối quan hệ vợ chồng đối với anh đâu có nhiều ý nghĩa gì… Bị cả nhà xúm vào la mắng, anh lại cho rằng, chị “kích động” mọi người chống lại mình, nên càng tỏ ra khó chịu với vợ.

Anh bắt đầu tự cho mình cái quyền đi ngang về tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm chuyện với vợ. Chị bảo, vợ chồng son mà sao buồn quá, ngày càng thấy tình cảm lợt lạt thế nào, thì anh gạt đi. Chị nuốt nước mắt vào lòng, bởi thương anh, hy vọng đó chỉ là thái độ nhất thời của một người đàn ông đang vất vả bươn chải bên ngoài kiếm sống…

Đó là câu chuyện của một năm về trước, tính từ thời điểm cô gái ấy chủ động hẹn gặp chị. Cô gái không còn quá trẻ, nhưng mặn mà khêu gợi. Chiếc eo thon, bờ mông cong vút, chiếc áo hở cổ khoe vòng một trễ nãi của mình. Cô ta thản nhiên thông báo, chồng chị mê em lâu rồi, nhưng không dám ly dị vợ. Em phải để đồ lót vào lưng quần ảnh, nhằm làm chị tức giận mà bỏ ảnh, ai dè chị sợ chồng quá vậy! Lỗi là của chị đó, làm vợ gì mà hiền quá, nên ảnh mới hư. Thôi, nói gì thì cũng muộn rồi, chị nhường hẳn ảnh cho em đi!

Chị về hỏi anh về người phụ nữ đã qua tìm mình chiều nay. Anh không chối, chỉ trả lời đơn giản và lạc đề là, chúng ta sống với nhau có vẻ không hợp. Hay là mình chia tay đi, để em còn tìm người khác…

2. Cô gái ấy thay vào vị trí của chị, nhưng không hành xử như chị đã từng. Cô lồng lộn lên khi chồng về trễ, hít ngửi kiểm tra từng chi tiết trên người chồng mỗi ngày. Người ta bảo, sự trả thù ngọt ngào và kinh khủng nhất đối với một kẻ ngoại tình, là bắt hai người đó phải lấy nhau. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đời diễn ra đúng “kịch bản” đến không ngờ được. Anh bắt đầu thấy tiếc. Những chăm sóc ngày xưa không còn nữa.

Những êm ấm trong nhà cũng bay biến đi. Mọi thứ rối tung lên, anh về đến là mẹ chồng chị chồng em chồng nàng dâu kể tội lẫn nhau, nghe muốn phát điên. Anh vừa đi làm, về đến cửa là phải phân xử, giải trình, dỗ dành này nọ, đủ cả… Công việc của anh thì không còn thuận lợi như trước nữa, tiền bạc bắt đầu eo hẹp dần. Tiếng chì tiếng bấc trong nhà leo thang… Tình hình càng bi đát hơn khi nàng có thai. Bao lâu nay, chờ tin một đứa con, giờ nó đã thành sự thật, sao anh không thấy mình vui nhiều…

Những lúc ấy, anh thường len lén nhớ về chị, người vợ đã bị anh phản bội, ruồng bỏ mà chẳng phản kháng gì. Cớ sao chị không cào cấu anh, tại sao chị chẳng biết ghen tuông, giành lại chồng mình? Hay là chị chưa từng yêu thương anh, nên nói đi là đi, buông tay cái một, không khóc lóc cầu xin, càng chẳng một lần nắm níu? Ý nghĩ ấy làm cho anh khó chịu. Chị bây giờ ra sao?

Ừ thì, chị có gầy hơn xưa chút đỉnh, nên nhìn gọn gàng trẻ ra thấy rõ. Chị đã thay mấy áo quần màu tối bằng những bộ đồ hợp thời trang hơn, nên linh hoạt tươi tắn ra nhiều. Anh thật lòng mừng cho chị. Càng có phần xấu hổ khi chị bảo, là lỗi của chị, hồi đó, chị đã quá yêu và tin, lại cứ nghĩ, tình cảm là tự nguyện, không cần phải để mắt tới thì nó vẫn còn đó. Để sau này mới nhận ra rằng, mọi thứ lơ đễnh đều phải trả giá…

Họ thi thoảng gặp nhau, ăn cơm, nói chuyện. Đều là do anh chủ động mời. Nếu ngày xưa, anh về trễ vì ham vui, vì mê gái, thì nay, anh chán về nhà bởi không muốn bước chân vào cái chốn bề bộn, ồn ào, đầy những bực bội, cáu bẳn, trách móc ấy. Anh nhận ra vợ cũ của mình luôn dịu dàng và chừng mực, đáng trân trọng. Sao điều này, ngày xưa anh không biết quý nhỉ?! Hay cay đắng thay, khi mất đi rồi, người ta mới bàng hoàng nhận ra là mình từng có?

Cô gái ấy, bây giờ là vợ anh, lại một lần nữa đến tìm chị. Ngay giữa bữa cơm trưa mà chị định bụng sẽ bảo anh rằng, chúng ta không nên gặp gỡ nhau như thế này, mọi thứ đã kết thúc lâu rồi. Nhưng chị chưa kịp nói gì, thì đã được nhận vô số những lời khó nghe. Này mụ kia, mụ có liêm sỉ chút nhá. Chồng của người ta, mà mụ hẹn hò qua lại, là thế nào? Mụ định cướp chồng thiên hạ đấy à? Không dễ dàng thế đâu! Anh gạt tay vợ (của thì hiện tại) ra, gằn giọng bảo, không được xúc phạm cô ấy – tức là chị, người vợ của thì quá khứ.

Ngay lập tức, vợ của thì hiện tại gào toáng lên giữa quán, rằng các người dám đối xử với tôi như vậy sao, tôi đang bụng mang dạ chửa, mà bị chồng phản bội, dan díu với người đàn bà khác, làm sao mà tôi chịu được hở trời? Rồi nước mắt tức tưởi thi nhau rơi xuống, trong sự xúm xít chỉ trỏ của người xung quanh đang háo hức vì được xem tấn trò đời.

Chị ân hận rời khỏi quán, sau khi buông ra một câu xin lỗi thật lòng. Lần này, vẫn là chị sai rồi. Chị cũng không đợi để chào anh một tiếng, dù biết anh đang đuổi theo phía sau mình.

Nguồn GD&TĐ: http://giaoducthoidai.vn/gia-dinh/tiec-thoi-cung-roi-3612710-b.html