Uống rượu khi về nhà vợ, tôi ân hận còn vợ hóa điên vì mất đi đứa con duy nhất

Nghe lời thách thức của tôi, mấy người anh em nhà vợ hùng hổ mang rượu ra thách đố, hết chén này đến chén khác tôi chẳng sợ ai mà quyết 'chơi' hết.

Đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng đã học lớp 5 rồi nhưng vợ chồng tôi quyết định không sinh nữa, không phải vì nhà không có tiền mà ngược lại, hai vợ chồng tôi mỗi tháng thu nhập cả trăm triệu đồng. Học theo lối sống của các nước phát triển, chúng tôi quyết định chỉ sinh một con để hai vợ chồng có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống như đi du lịch mỗi tháng hay đi ăn uống, chơi bời ở những nơi lãng mạn, sang trọng, sắm sửa quần áo sành điệu cho cả nhà, trang trí nhà cửa. Chính vì vậy, dù làm nhiều tiền vậy nhưng tháng nào chúng tôi cũng chỉ tiết kiệm được có mấy triệu thôi.

Để tránh sinh con ngoài ý muốn và áp lực từ phía bố mẹ, tôi quyết định đi triệt sản để không còn tư tưởng sinh thêm nữa làm gì cho vất vả. Từ sau ngày con trai biến thành "thái giám", bố mẹ tôi không còn nói được gì nữa và vợ chồng tôi cũng dễ thở hơn.

Bình thường tôi không phải là một thằng đàn ông thích uống rượu, chẳng qua nhấp vài chén để cho không khí được khấy động vui vẻ thôi. Vậy mà chẳng hiểu hôm ấy "ma xui quỷ khiến" thế nào tôi uống như người điên. Có lẽ đó là cái ngày định mệnh khi cả nhà tôi trở về quê vợ để ăn giỗ, trên đường về, thằng con tôi nói nhiều lắm, nó ôn lại đủ thứ chuyện vui của gia đình từ khi nó sinh ra đến lớn lên. Nghe nó nói nhiều sốt ruột, tôi mắng nó vài lần nhưng chỉ được một lúc rồi mồm nó lại phát như cái loa khiến tôi chịu thua.

Lâu không về quê vợ nên mọi người đón tôi như là khách hạng sang, hết người này đến người khác chúc rượu, với sự nhiệt tình hiếu khách của anh em nhà vợ, tôi không thể từ chối một ai. Còn vợ tôi ở bên cạnh cứ luôn miệng nhắc:

- Thôi anh đừng uống nữa, chiều anh còn phải lái xe về nữa cơ mà, không an toàn đâu.

- Em yên tâm, tửu lượng của anh rất tốt.

Lâu không về quê vợ nên mọi người đón tôi như là khách hạng sang,hết người này đến người khác chúc rượu (Ảnh minh họa)

Nghe lời thách thức của tôi, mấy người anh em nhà vợ hùng hổ mang rượu ra thách đố, hết chén này đến chén khác tôi chẳng sợ ai mà "chơi" hết. Thấy tôi uống nhiều quá vợ tôi sốt ruột đuổi khéo mọi người về, đến lúc không còn ai để uống nữa tôi quay ra chửi vợ:

- Đúng là loại đàn bà chỉ biết đến thế là cùng, anh em tôi lâu ngày gặp nhau uống mới có tí mà đã ngăn cản. May tôi không phải là kẻ nát rượu đấy, nếu tôi mà say triền miên chắc cô tra tấn đến chết mất.

Bị chồng chửi lớn tiếng ngay trước mặt bố mẹ đẻ, vợ tôi câm nín không nói được gì lại lấy nước mắt ra để nói chuyện. Chẳng nói gì nữa, tôi đi khật khà khật khưỡng vào giường ngủ một giấc, mới đặt lưng được một lúc toàn thân vẫn còn rất mệt mỏi mà con đã vào gọi dậy:

- Bố ơi về nhà đi 4h chiều rồi đấy, bố ngủ 3 tiếng rồi còn gì nữa dậy chở mẹ con về đi, mai con còn phải đi học nữa mà.

Nghe những tiếng nài nỉ của con, tôi cố gắng gượng dậy mặc quần áo rồi chào mọi người lên xe đi về nhà. Trong người vẫn còn men say nên tôi phóng xe rất nhanh, vợ tôi ở phía sau liên tục đập lưng bắt tôi đi từ từ cẩn thận vào, nhưng tôi phớt lờ lời nhắc nhở của vợ cứ phóng trên đường thoáng đãng, tôi thoải mái đánh võng thật sảng khoái, mở cửa hít khí trời. Gió thoảng qua khiến mắt tôi cứ nhắm nghiền vào, cố mở ra nó lại đóng vào, rồi chỉ một cái chợp mắt trong giây lát tôi đã không thể nhìn thấy một chiếc xe công đang chạy tắt ngang trước mặt và xe của tôi đâm rầm vào chiếc xe khổng lồ đó.

Cú va đập quá mạnh khiến tôi tỉnh ngủ, phần đầu xe phía con tôi ngồi bị bẹp dí lại khiến máu me nó chảy đầy người, còn tôi không thể nhấc chân ra được vì đang bị kẹt cứng. Sau khi nhờ sự cứu giúp của người đi đường, cả gia đình tôi cũng thoát khỏi chiếc xe của chính mình với tổn thất nặng nề. Sau nhiều ngày con tôi nằm bất động trong bệnh viện, nó đã không vượt qua được cái chết, nó đã rời bỏ vợ chồng tôi đi mà không nói một lời nào.

Chứng kiến cái chết của con, tôi như một người điên, nhiều ngày sau đó tôi không ăn không uống, suốt ngày ngồi bên mộ của con để nói lảm nhảm, vợ tôi thì nằm lì trên giường khóc từ ngày này qua ngày khác. Anh em, bạn bè đến động viên tôi mỗi ngày, thời gian cũng làm tôi nguôi ngoai, người chết thì đã chết, người sống vẫn phải sống. Tôi kìm nén nỗi đau khổ bắt đầu trở lại công việc của mình.

Anh em, bạn bè đến động viên tôi mỗi ngày, thời gian cũng làm tôi nguôi ngoai (Ảnh minh họa)

Còn vợ tôi không nằm lì trên giường nữa mà cô ấy bắt đầu có những biểu hiện lạ của bệnh thần kinh, cứ nói trước quên sau, thỉnh thoảng đứng trước ảnh con trai tôi rồi cười toáng lên, ôm chằm chằm bức ảnh mà khóc, còn gọi tôi là con nữa. Có lẽ bị mất con trai là cú sốc quá lớn với vợ tôi nên em đã không chịu nổi mới ra nông nỗi này. Nhìn vợ mỗi ngày một tiều tụy tôi day dứt, dằn vặt chính bản thân mình, giá mà hôm đó tôi nghe lời vợ, uống ít rượu thôi thì gia đình tôi chẳng xảy ra chuyện chia lìa thế này đâu.

Ngồi chải tóc cho vợ, nhìn cô ấy cứ ngơ ngơ mà tôi đau quặn thắt tim can, đứa con duy nhất của chúng tôi đã ra đi, bây giờ vợ chồng tôi không thể sinh con được nữa. Hàng ngày chỉ biết nhớ con khôn nguôi và tự vấn về những việc mình đã gây ra, nỗi đau dường như đang gặm nhấm dần cơ thể của tôi, từ một người béo tốt tôi chở thành một người đàn ông gầy còm, ốm yếu chỉ trong vòng có 1 tháng. Không biết đến bao giờ tiếng cười mới trở lại trong gia đình tôi đây.

Theo GĐVN

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/uong-ruou-khi-ve-nha-vo-toi-an-han-con-vo-hoa-dien-vi-mat-di-dua-con-duy-nhat-142442/