Bồ nhí vênh váo ghen ngược, chị bán hoa quả nói một câu khiến ả 'sợ xanh mặt'

Cô ta hay bất cứ một kẻ thứ 3 khác sẽ không bao giờ là thứ khiến tôi sợ hãi. Cuộc đời này của tôi còn quá nhiều thứ phải lo, tôi sẽ không dành thời gian để đi lo chuyện của những người không xứng đáng.

31 tuổi, tôi đã có chồng, một con trai và hiện đang phấn đấu để mua một căn chung cư. Cuộc sống vốn đã chẳng dễ dàng gì, cách đây 3 tháng tôi còn phát hiện chồng ngoại tình. Tôi không quá ngạc nhiên khi đó là một cô gái trẻ trông rất nóng bỏng, người luôn xức nước hoa thơm nức, diện những bộ đồ chẳng thể ngắn hơn. Mọi thứ đều quá khác biệt so với một người vợ bán hoa quả, trên người luôn là quần áo lao động như tôi.

Tôi đã nghĩ mình sẽ làm ầm lên, thậm chí là từng nghĩ đến việc để đôi mèo mả gà đồng đó phải nhận cái kết đắng, cho cả bàn dân thiên hạ cùng xem nhưng nghĩ đến con, tôi đã dừng lại tất cả. Con tôi năm nay được trường cử đi thi học sinh giỏi. Tôi không muốn con còn nhỏ phải chứng kiến những chuyện chẳng hay ho vì sai lầm của người lớn. Vậy là tôi chọn cách im lặng.

Sau tất cả, tôi chọn cách im lặng. Ảnh minh họa.

Sau tất cả, tôi chọn cách im lặng. Ảnh minh họa.

Gần chục năm bên nhau, đến giờ chúng tôi mới tạm gọi là có của chứ cuộc sống trước đây vất vả lắm. Ngày đó tôi cũng học đại học như những bạn bè cùng trang lứa nhưng rồi một công chức như anh cộng thêm một cô nhân viên văn phòng như tôi chẳng thể nào trang trải nổi chi tiêu ở nơi thành phố đất chật người đông chứ chưa nói đến chuyện có tiền tiết kiệm.

Tôi quyết định bỏ công việc hành chính, rẽ sang một ngã mình thực sự chưa bao giờ nghĩ đến. "Phi thương bất phú", không buôn bán thì khó lòng mà giàu được, tôi đã nhớ đến lời của mẹ mà tạo cho mình một con đường mới. Ngày biết tôi bỏ việc hành chính để đi bán hoa quả, ai nấy đều can ngăn rồi nói tôi dại, chỉ có mẹ là không. "Mẹ tin con gái mẹ biết mình đang làm gì. Dù làm bất cứ nghề nào, con cũng hãy dùng cái đầu của mình, không có nghề nào là không đáng được trân trọng cả".

Mẹ cũng chính là người nhờ tìm nguồn lấy hàng bên chợ đầu mối cho tôi. Hồi đầu tôi bán hoa quả ngay tại nhà. Nhàn thì có nhàn nhưng thu nhập không được là bao, lúc đó tôi lại đã có con nên các khoản chi ngày một nhiều. Tôi sắm cho mình một chiếc xe được làm hai bên giá rồi cùng rong ruổi đi khắp nơi.

Sau gần 2 năm lê la khắp những con đường, tôi đã có một lượng khách hàng thân quen kha khá. Tôi nhớ lời mẹ dặn nên luôn nghĩ cách làm sao để bán được nhiều mà không phải dùng đến những mánh khóe như trộn quả không ngon, thậm chí là cân thiếu.

Tôi chọn nơi bán hàng chính là một khu dân cư tập trung ất nhiều người Hàn Quốc. Vì các gia đình ở đây hầu như đều có người giúp việc nên việc đầu tiên tôi làm là kết thân với những người giúp việc đó. Tôi chỉ nhập hoa quả loại ngon và đi kèm theo mỗi túi luôn là một hóa đơn bán hàng có kèm giá tiền cùng một ít hoa quả loại khác để giới thiệu. Tôi cũng nhờ một cô bé trong xóm gia sư vài buổi để biết vài từ tiếng Hàn thông dụng phòng khi cần.

Công việc vô cùng trôi chảy, có những tháng cao điểm tôi thu được đến cả 40-50 triệu đồng tiền lãi. Tôi cũng xác định mình sẽ là hậu phương vững chắc cho chồng, để anh tập trung phấn đấu nhưng hóa ra anh lại chẳng hề coi trọng sự hi sinh đó.

Hôm ấy khi tôi đang đứng bán hoa quả dưới cái nắng chang chang thì ả bồ của chồng tôi phóng một chiếc xe tay ga loại xịn tiến đến. Cô ta đỗ ngay sát xe hoa quả của tôi rồi vênh mặt hống hách.

"Cả ngày đứng đường thế này có bán được vài cân hoa quả không? Để tôi làm từ thiện, mua cho chị đi mà về nhé".

"Cô không có liêm sỉ hay sao mà dám đến đây? À mà nếu có liêm sỉ thì đã không đi cướp chồng người ta như vậy".

"Giờ làm gì có cái gì là cướp. Anh ta và tôi yêu nhau, chúng tôi hợp nhau mọi thứ chứ đâu phải như chị, người đàn bà vừa đen đúa vừa lôi thôi, người quanh năm trong bộ quần áo lao động đó. Tôi tiện đi qua đây thì báo cho chị biết, nếu chị không ly hôn tôi cũng sẽ khiến hai người phải bỏ nhau mà thôi. Đừng thách con này!".

Điên đến mức tưởng chừng có thể lao vào cắn xé cô ta nhưng rồi tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Ảnh minh họa.

Nghe cô ta nói, máu điên đã dâng lên đến cổ nhưng tôi vẫn phải cố giữ bình tĩnh, không để ồn ào khiến những người xung quanh bị ảnh hưởng.

"Tôi lại sợ cô quá! Mẹ cướp chồng người khác rồi còn dám đi nghen ngược, con trai cô rồi cả bố mẹ già cô ở quê mà biết chuyện thì chắc vui lắm đây. Sống cũng phải để phúc đức cho con tí chứ", tôi đay nghiến từng chữ rồi cười hả hê nhìn thẳng vào mắt cô ta.

"Sao chị biết về đứa bé? Chị đã làm gì rồi? Con trai tôi nó không có tội. Bố tôi sẽ lên cơn đau tim mà chết mất", cô ta bỗng thay đổi thái độ hoàn toàn.

Cô ta hay bất cứ một kẻ thứ 3 khác sẽ không bao giờ là thứ khiến tôi sợ hãi. Cuộc đời này của tôi còn quá nhiều thứ phải lo, tôi sẽ không dành thời gian để đi lo chuyện của những người không xứng đáng. Tôi sẽ chăm chỉ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để hai mẹ con có một cuộc sống thật hạnh phúc còn người đàn ông bội bạc và ả gái ngành kia đâu đáng để tôi phải đau đầu?.

Theo Nguyễn Thơm/Khám phá

Nguồn Doanh Nghiệp: http://doanhnghiepvn.vn/doi-song/bo-nhi-venh-vao-ghen-nguoc-chi-ban-hoa-qua-noi-mot-cau-khien-a-so-xanh-mat/20200604050758002