Câu chuyện tình yêu mong manh le lói giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy
Năm 2010, tiểu thuyết 'Một trăm cái bóng' đã giành được giải thưởng Văn học Hanguk Ilbo. Tiểu thuyết 'Một trăm cái bóng' của của tác giả Hwang Jungeun (Hàn Quốc) vừa ra mắt bạn đọc Việt Nam.
Cuốn sách là câu chuyện về một tình yêu mong manh nhưng đầy tinh tế bị bủa vây bởi khối bạo lực nặng như chì, giữa một thế giới đen tối đầy hiểm họa với sự nhăm nhe trỗi dậy của những cái bóng dưới chân chỉ chực vẫy gọi người ta xa lìa cuộc sống vốn có.
Trong cái thế giới ấy, dù chọn cách đối phó nào với những cái bóng – những cái bóng dường như mời gọi cái chết về – họ cũng phải ráng hết sức mới có thể bấu víu tiếp vào cuộc sống. Năm 2010, tiểu thuyết Một trăm cái bóng đã giành được giải thưởng Văn học Hanguk Ilbo.
Tại một trung tâm thương mại xập xệ, nằm bên rìa một xã hội hiện đại phát triển thần tốc, những con người trong đó rỉ tai nhau giữa âm thanh ồn ào của những thiết bị điện tử, rằng đừng đi theo cái bóng của chính mình nếu nó sống dậy. Bởi một khi cái bóng sống dậy, nghĩa là ta đã không thể chịu đựng thêm nữa…
Cái bóng của Eun Gyo sống dậy lần đầu ngày cô đi lạc trong rừng, cùng với Mu Jae. Giữa hai người trẻ tuổi nhanh chóng nhen lên một tình cảm thầm lặng, không hứa hẹn nhưng như một món quà nhỏ gieo nên hy vọng. Dù vậy, sự ngột ngạt xung quanh vẫn ngày một siết lại, như cái bóng vẫn dần tách khỏi họ, đứng dậy nhăm nhe lấn át tất cả…
“Đừng đi theo nó. Dù cái bóng có sống dậy, chỉ cần cẩn thận không đi theo nó là được.” Thông điệp này đã được nhắc lại.
Tác giả Hwang Jungeun sinh năm 1976 tại Seoul. Cô là một trong những cây bút độc đáo và giàu nội lực nhất của văn chương Hàn Quốc hiện nay.
Suốt mười ba năm sáng tác, với ba tập truyện ngắn và ba tiểu thuyết đã xuất bản, Hwang Jungeun chưa bao giờ ngần ngại tiến tới những ngưỡng huyền ảo khó ngờ nhất để khắc họa một hiện thực chân thực, tàn khốc nhất của xã hội Hàn Quốc hiện đại.
Cuốn sách nhỏ này chứa một vẻ đẹp lạ lùng khó quên. Đây đó có những yếu tố kỳ ảo, nhưng cùng lúc cuốn sách cũng nghiêm ngặt tới cùng cực, mô tả một cách hiện thực thế giới mà nó dựng nên.
TRÍCH ĐOẠN SÁCH:
“Giữa thế gian vẫn hằng khắc nghiệt này
Bởi vẫn còn tồn tại đôi điều đáng cảm mến
Nên tôi đã luôn ước rằng
Giá như
Thế gian bớt khắc nghiệt với họ một chút
Thì tốt biết bao
Nhưng thế gian này
Ngay từ thuở ban sơ
Đã luôn như vậy
Chẳng tồn tại thứ gì không bạo tàn, không khắc nghiệt
Chỉ là tôi
Muốn thắp một ngọn nến nguyện cầu
Mong họ tìm thấy niềm an ủi từ những thứ bên mình
Cũng chẳng phải mang lòng tin ái kỷ
Chỉ là tôi
Muốn khơi thêm một chút ấm áp mà thôi…”