Harry Kane: Từ kẻ bị Arsenal ruồng bỏ trở thành tiền đạo số 1 nước Anh

Sự thất bại là một thú vui, nhưng đó là khi bạn còn nhỏ. Tôi nhớ rất rõ ngày đó. Có một cái công viên phía sau nhà tôi ở Chingford, và tôi lúc nào cũng đến đó để chơi bóng cùng cha và anh hai. Không có khung thành, cũng không có đường biên, chỉ có cỏ và 2 cái cây nhưng chúng tôi chơi rất vui vẻ. Tôi đang là thành viên của đội trẻ Arsenal lúc đó. Tôi chơi cho đối thủ, vì thế đó là một cơ hội tuyệt vời.

Vào một ngày khi tôi 8 tuổi, đang đi bộ đến công viên cùng cha, bất chợt, ông ấy nói: “Cha phải nói với con điều này.”

Tôi nói: “Vâng, đó là gì?”

Sau đó, tôi nhớ rằng ông đặt cánh tay lên vai tôi và nói: “Harry này, Arsenal… đã chấm dứt hợp đồng với con.”

Tôi không thể diễn tả được tôi cảm thấy gì lúc đó. Thật lòng, tôi không nghĩ tôi thật sự hiểu điều đó nghĩa là gì. Tôi còn quá nhỏ. Nhưng tôi nhớ những gì cha tôi phản ứng và nó có tác động đến tôi như thế nào. Ông ấy không hề phê bình tôi, ông ấy cũng không chỉ trích Arsenal. Ông ấy có vẻ không bị ảnh hưởng mấy bởi việc đó. Cha tôi chỉ nói: “Đừng lo, Harry. Cha ta sẽ làm việc chăm chỉ hơn, chúng ta sẽ bước tiếp và chúng ta sẽ tìm một câu lạc bộ khác.”

Nhớ lại lúc đó, bạn có thể nghĩ tôi đã tuyệt vọng như thế nào. Rất nhiều ông bố, nếu họ tuyệt vọng vì con của họ không thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, họ sẽ phản ứng khác một chút, tôi cho là vậy. Nhưng cha của tôi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ông không tạo một áp lực nào lên tôi cả. Ông ấy là một người lạc quan. Kiểu người của ông ấy là, “Cứ bước tiếp cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Và đó là những gì chúng tôi đã làm.

Sau Arsenal, tôi chơi cho một vài đội khác trước khi quay trở lại đội bóng địa phương, sau đó tôi được tuyển trạch viên của Watford mời thử việc. Mọi thứ diễn ra thật hài hước, sau khi tôi thi đấu cho Watford đối đầu với Tottenham, tôi có cơ hội gia nhập học viện đào tạo trẻ của Tottenham. Màu áo trắng hợp với tôi hơn, tôi nghĩ vậy. Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi gặp Arsenal, và cả những lần sau nữa, tôi luôn chơi với quyết tâm cao nhất. Điều đó thật nực cười, họ đuổi tôi khi tôi mới 8 tuổi, nhưng mỗi lần chúng tôi đối đầu với nhau, tôi đều nghĩ: “Được rồi, để xem ai đúng ai sai.”

Nhìn lại lúc ấy, đó là điều tốt nhất từng xảy ra với tôi, nó cho tôi động lực mà trước đó tôi không có.

Tôi rất hạnh phúc vì đã ghi được 100 bàn thắng ở Premier League. Khi Tottenham mang tôi đi cho mượn trong 2 năm, có nhiều lúc tôi tự hỏi liệu tôi có cơ hội được ghi bàn ở Premier League hay không. Nhưng tôi cũng học được nhiều bài học lớn trong những năm đó. Tôi nhớ khi tôi đến Milwall năm 2012, chúng tôi đang chiến đấu để trụ hạng. Những người hâm mộ ở đó luôn nổi tiếng với sự cuồng nhiệt của mình, họ ở một mức độ khác. Trong trận đấu đầu tiên của tôi ở The Den, trọng tài đã có một quyết định sai lầm. Chỉ một thôi. Đột nhiên, cổ động viên bắt đầu vứt một đống đồ xuống sân. Chỉ là những thứ ngẫu nhiên trên tay họ, nhưng là một đống! Trọng tài chính đã phải dừng trận đấu đến 5’ chỉ để làm dịu đám đông. Và bạn cần phải nhớ, lúc đó tôi chỉ mới 18 tuổi. Tôi nhìn xung quanh kiểu “Wow, điều này thật điên khùng.”

Mùa giải trôi đi và chúng tôi vẫn đang nằm trong nhóm xuống hạng. Một vài người trong đội bắt đầu nói với tôi những câu như “Này cậu, nếu chúng ta rớt hạng, lương của tôi sẽ chỉ còn một nửa” hoặc “Nếu chúng ta rớt hạng, tôi sẽ bị cắt hợp đồng”.

Họ đều là những người cha với những đứa con nhỏ ở nhà, và đó là khi mà tôi nhìn trận đấu theo một cách khác. Bạn bắt đầu nhận rằng một vài người chơi bóng không chỉ vì thể thao, đó là vì cuộc sống của gia đình họ. Bạn bắt đầu nhận ra việc này khó xử như thế nào. Trong bóng đá, đôi khi những gì bạn làm có thể biến mất hoàn toàn chỉ trong giây lát. Trải nghiệm ở Millwall giúp tôi nhận ra rằng tôi không thể chỉ mãi là một đứa trẻ. Nó là một bài học quý giá cho tôi, và tôi không nghĩ ngẫu nhiên mà tôi chơi rất tốt ở mùa đó. Điều quan trọng hơn, chúng tôi đã trụ hạng. Điều đó giúp cổ động viên Millwall có thiện cảm với tôi. Tôi yêu họ… mặc dù đôi khi họ hơn điên.

Tôi đã hy vọng rằng tôi đủ trình độ để Spurs giữ tôi lại cho mùa giải tới. Không may, họ lại đem tôi cho mượn, và nó khởi đầu cho một khoảng thời gian thật sự khó khăn. Khoảnh khắc khó khăn nhất là ở Leicester City, tôi có vẻ không thể chen chân vào đội hình chính. Họ vẫn chơi ở Championship vào thời điểm đó, tôi nhớ lúc tôi ngồi ở nhà đã nghĩ một điều kinh khủng, kiểu như “Nếu mình không thể chơi cho Leicester ở Championship, làm sao mình có thể chơi cho Spurs ở Premier League?”

Đó là lần đầu tiên trong sự nghiệp, tôi có chút nghi ngờ về khả năng của mình. Cả nhà tôi thức cả đêm đó, và chúng tôi có một cuộc thảo luận nóng. Tôi vô cùng thất vọng vì thế tôi nói với cha rằng mình muốn từ bỏ. Nó có thể trở thành một sai lầm khủng khiếp, nhưng lúc đó tôi đang cực kì nghi ngờ bản thân mình. Và cha tôi nói: “Nhìn này, hãy cứ làm đi. Hãy làm quen với điều đó và mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Một vài tuần sau, tôi lại ngồi ở nhà, lúc đấy tôi đang cực nghiện NFL. Nếu tôi không có giờ tập, tôi sẽ chơi Madden (game NFL của EA Sports – PV) hoặc là xem New England Patriots thi đấu trên YouTube. Một ngày, tôi tình cờ xem được phim tài liệu về Tom Brady.

Tom Brady là cầu thủ thứ 199 được pick trong đợt draft năm đó. Bộ phim này gây ấn tượng với tôi. Cả cuộc đời Tom đều bị nghi ngờ về năng lực. Khi cậu ấy vào đại học, HLV thậm chí còn định thay cậu ấy bằng một cầu thủ khác. Họ đưa ra tấm hình cậu ấy bước lên cân trước khi bước vào đợt draft, cởi trần… và thật hài hước, một cầu thủ bóng bầu dục trông chẳng khác gì một người bình thường. Và có một HLV đã nói: “Chúng tôi đang để ý cậu nhóc Brady, một người vừa cao vừa ốm còm nhom, cậu nhóc này như thể chưa bao giờ bước vào phòng tập thể hình.”

Brady nhắc tôi nhớ về bản thân tôi. Mọi người vẫn luôn gọi tôi là “không có thể hình của một tiền đạo đích thực.” Cậu ấy là người truyền cảm hứng cho tôi, Brady luôn tin vào bản thân anh ấy – chỉ làm việc và làm việc, tới nỗi bị ám ảnh, để trở nên tốt hơn. Nó thật sự đúng với tôi. Điều này nghe thật lạ, nhưng thật sự câu chuyện nhỏ nhặt này đã in sâu vào tâm trí tôi ngày hôm đó. Tôi ngồi trên ghế sofa ở Leicester, bất chợt tôi nghĩ: “Mình sẽ làm điều đó, mình sẽ làm việc thật chăm chỉ, và cơ hội sẽ tới với mình, và mình sẽ bắt lấy nó.”

Cả 2 trận đấu sau đó, chúng tôi đều đối đầu với Millwall – đội bóng cũ của tôi. Và một trong những cầu thủ hậu vệ, tôi đoán anh ta đang cố dọa nạt tôi. Anh ấy đứng ngay sau tôi trong cú ném biên, và anh ấy nói: “Oh Harry, tôi chưa nhận cái thẻ vàng nào đúng không?”

Tôi đáp: “Errrrr, đúng vậy”

Và anh ấy nói: “Thật tốt, vì tôi sắp nhận 1 cái rồi đây.”

Anh ấy cố gắng bắt nạt tôi, một cách rõ ràng. Quả ném biên tới, chúng tôi đều bật cao đánh đầu… và cùi chỏ của anh ta thúc liên tục vào tôi. Tôi nắm lấy xương sườn anh ta và đẩy anh ta xuống, còn tôi thì ngã lên người anh ta. Anh ta nằm đó, còn tôi thì ngã lên. Đó là cách tôi chứng minh cho anh chàng đó, cho mọi người, và cả bản thân tôi nữa, rằng Harry Kane không dễ bị bắt nạt.

Mùa giải tiếp theo, tôi trở về Tottenham và gặp HLV André Villas-Boas. Và ông ấy lại muốn mang tôi cho mượn một lần nữa! Có một vài CLB tuyệt vời đang muốn mượn tôi, điều đó thật tốt, nhưng đó không phải là giấc mơ của tôi. Giấc mơ của tôi không chỉ là chơi bóng ở Premier League, mà là chơi bóng ở Premier League cho Spurs.

Và tôi nói với ông ấy, một cách chân thành “Tôi không muốn chuyển đi nữa”

Như cách mà câu nói ấy tuôn ra khỏi miệng tôi, tôi đã nghĩ “Oh điều đó thật không đúng chút nào.” Ông ấy nhìn tôi và có một chút bối rối.

Và sau đó tôi tuôn ra hết luôn: “Tôi sẽ chứng minh cho thầy thấy là tôi nên được vào đội hình chính. Và thầy có thể nói cho tôi biết vào mỗi thứ 6 là tôi không xứng đáng với điều đó. Không sao cả, nhưng tôi vẫn sẽ không đi đâu hết.”

Và chuyện đó đã xảy ra như thế. Ông ấy để tôi ở lại tập luyện cùng đội một, và nó đã kết thúc khoảnh khắc lần đầu tôi tự tin đến như thế. Tôi luôn cảm thấy rằng bản thân mình có năng lực, và tôi phải đứng lên cho bản thân mình. Tôi nghĩ là tôi có thể nhìn thấy giấc mơ từ bé của mình, và nó ở ngay trước mắt tôi. Tôi đã chờ đợi ai đó mang nó đến cho tôi. Nhưng cuộc đời sẽ không bao giờ mang nó đến cho bạn, hiểu chứ?

Bạn phải tự đi mà lấy nó.

Tôi vẫn luyện tập rất chăm chỉ nhưng vẫn chưa được thi đấu trận nào. Sau đó, HLV rời đi trong mùa đông và Tim Sherwood lên làm HLV trưởng. Và ông ấy trao tôi cơ hội. Phần còn lại, như mọi người vẫn hay nói, đó là lịch sử. Tôi ghi 3 bàn trong 3 trận đầu tiên, đó là một cảm giác khó tả, đặc biệt là ghi bàn thắng đầu tiên ở White Hart Lane. Nhưng thật lòng, những điều mà tôi đã trải qua trước khi ghi bàn thắng đầu tiên đã định hình con người tôi.

Rõ ràng, khi Mauricio Pochettino đến ở mùa giải tiếp theo, mọi thứ đã thay đổi, không chỉ cho tôi mà còn cho đội bóng. Không ai có tác động lớn lên sự nghiệp của tôi hơn Mauricio, và đó là do ông ấy không chỉ mang những triết lý bóng đá tuyệt vời đến CLB, ông ấy cũng làm cầu thủ chúng tôi thân thiết với nhau hơn. Ông ấy đã có một sự nghiệp cầu thủ lẫy lừng, nhưng ông ấy chưa bao giờ nói về điều đó. Là một HLV, ông ấy không bao giờ quan tâm đến điều đó, ông ấy chỉ quan tâm đến việc giúp đỡ các cầu thủ - từ cầu thủ hay nhất đội đến những cầu thủ đang gặp khó khăn, nhưng luôn tàn nhẫn “trảm” những kẻ lười biếng trên sân tập. Nhưng nếu bạn tôn trọng ông ấy và cùng nhau làm việc chăm chỉ, Mauricio sẽ dành cho bạn mọi thời gian mà ông ấy có.

Trong một trận đấu vài mùa trước, tôi ghi một cú hattrick và Mauricio gọi tôi lên văn phòng. Vào thời điểm đó, có thể nói rằng chúng tôi đã thân thiết, nhưng chưa tới mức siêu thân. Tôi không biết ông ấy muốn gì. Tôi mở cánh cửa, và ông ấy đang ngồi ở bàn với ly rượu vang đỏ, hiệu Malbec hay gì đó. Với một nụ cười tươi, ông ấy vẫy tôi lại và nói “Hãy chụp một tấm nào.”

Ông ấy quàng tay qua vai tôi, với ly rượu vang đỏ ở tay kia, chúng tôi chụp một tấm hình. Điều đó thật tuyệt vời, đó là lần đầu tiên tôi nghĩ “Chà, đây là một người đặc biệt”. Tôi tôn trọng ông ấy như một huấn luyện viên, nhưng ông ấy cũng là một người bạn của tôi bên ngoài sân bóng. Đó là lý do ông ấy làm cho cả đội chúng tôi thật sự gắn kết với nhau, tôi nghĩ đây là một điều hiếm thấy trong bóng đá hiện đại.

Đối với tôi, việc bị Arsenal loại bỏ là điều tốt nhất có thể đến với tôi. Khi tôi đang xỏ giày để chơi trận derby Bắc London đầu tiên trong sự nghiệp năm 2015, tôi lại nhớ đến khoảng thời gian tôi 11 tuổi, đối đầu với đội trẻ của Arsenal. Nó giống như hiện tượng déjà vu. Trước mỗi trận đấu, tôi đều tưởng tượng cách mà tôi sẽ ghi bàn. Chân trái cứa lòng vào góc dưới, chân phải volley ở bên phải khu cấm địa. Tôi luôn làm như thế. Tôi luôn tưởng tượng chi tiết nhất có thể, cầu thủ đối phương, chiều cao của cỏ và mọi thứ.

Lần này tôi tưởng tượng ra những hậu vệ khoác lên mình màu áo đỏ của Arsenal, thật sự nổi da gà.

Khi chúng tôi đang trong đường hầm, tôi nghĩ: “OK, đã 12 năm kể từ ngày các ông ruồng bỏ tôi. Nhưng hãy xem ai đúng, ai sai.”

Tôi ghi 2 bàn và chúng tôi giành chiến thắng. Và bàn ấn định chiến thắng ở phút 86 là một thứ mà tôi thậm chí còn chưa dám mơ đến. Đó là cú đánh đầu tuyệt nhất mà tôi có thể làm được, và cảm giác đó khi nó bay vào lưới… Tôi chưa bao giờ cảm thấy vội vàng như thế.

Tôi nhớ lúc đi vòng quanh sân vỗ tay chào khán giả, cảm giác lúc đó giống như “Đã bảo rồi mà.”

Trận thắng này không chỉ dành cho Arsenal. Nó còn nhiều hơn thế. Nó chứng tỏ một điều gì đó với bản thân tôi, và với gia đình tôi – những người đã ủng hộ tôi suốt hành trình này, kể cả khi tôi chơi cho Millwall, Norwich hay Leicester, và ngày trước đôi khi có những lúc tôi tự hỏi liệu tôi có thể làm được những điều như thế này không.

Bây giờ, sau khi đã ghi được 100 bàn thắng ở Premier League, tôi muốn nói lời cảm ơn tới một vài người.

Cảm ơn vị hôn thê của tôi, Kate, người đã giúp tôi đứng dậy sau những lúc kết quả trận đấu không thật sự tốt.

Cảm ơn cha, người đã quàng tay ôm lấy tôi tại công viên khi Arsenal thanh lý tôi năm 8 tuổi, và cả những thành viên trong gia đình, những người đã giúp tôi rất nhiều khi tôi đang trong giai đoạn khó khăn ở Leicester.

Cảm ơn mẹ, người đã lái xe chở tôi đi mọi nơi.

Cảm ơn anh trai tôi, Charlie, người đã dành hàng nghìn giờ để chơi bóng 1v1 với tôi, và có đôi lúc để tôi được làm Teddy Sheringham.

Cảm ơn Tom Brady, người đã truyền động lực cho tôi.

Cảm ơn tất cả những người đồng đội của tôi, đặc biệt là những người đã đứng cạnh tôi trong giờ tập sau khi tôi không được thi đấu trận nào, và nói: “Cậu xứng đáng được ra sân”. Điều đó có ý nghĩa rất lớn với tôi.

Cảm ơn huấn luyện viên Mauricio Pochettino vì đã giúp tôi trở thành một tiền đạo xuất sắc.

Và dĩ nhiên, cảm ơn tất cả người hâm mộ Tottenham Hotspur. Tôi mơ ước được thi đấu cho Spurs từ khi còn là cậu nhóc trong học viện của Arsenal. Trong một thời gian dài, động lực này đã giúp tôi không từ bỏ và luôn nghĩ đến viễn cảnh sút tung lưới Arsenal ở Premier League. Dù tôi đã làm được điều ấy vài lần, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục nghĩ về nó. Nhưng bây giờ, động lực của tôi đã có một chút thay đổi. Tôi nghĩ đến chuyện nâng chiếc cup Premier League trên sân vận động mới, cùng với những người đồng đội. Tôi sẽ đánh đổi 100 bàn thắng tiếp theo để có được cảm giác đó.

Chúng tôi đã rất gần chiếc cup vài mùa gần đây, nhưng chỉ có một cách duy nhất để điền vào chỗ còn thiếu. Và tôi lo là câu trả lời sẽ rất nhàm chán, như cha tôi vãn thường nói, chúng tôi cứ tiếp tục làm việc thôi.

Harry Kane

Dịch: Quang Duy

Nguồn Thể Thao VN: http://thethaovietnam.vn/bong-da-quoc-te/harry-kane-tu-ke-bi-arsenal-ruong-bo-tro-thanh-tien-dao-so-1-nuoc-anh-346-295895.html