Một lần đi đánh ghen

Tầm này hơn 20 năm về trước, chị lặn lội 400 cây số đi đánh ghen. Chị nghĩ rằng mình sẽ dồn hết mọi đanh đá, cay nghiệt một đời cho một lần đánh ghen thật hả hê.

Chiều đông ở xóm Đạo nghèo tuy xơ xác nhưng vẫn rộn ràng không khí trang hoàng giáng sinh. Chỉ có căn nhà nhỏ nằm liêu xiêu cuối xóm là không có chút dấu hiệu nào giáng sinh đang về.

Chị bước vào sân nhà, lên tiếng hỏi người tên Tuyết. Nhưng không có ai trả lời. Chị đi thẳng vào buồng ngủ. Một bà già đang nằm co ro trên chiếc giường bị gió lùa tứ phía. Chị tiến đến gần hỏi lại. Vẫn không có lời đáp. Bỗng có tiếng bước chân.

Chị quay lưng thấy một cậu bé đang hớt hải chạy vào nhà, lễ phép nói "Bà ngoại cháu lãng tai lắm không nghe thấy gì đâu, Tuyết là mẹ cháu ạ nhưng mẹ cháu đi làm ăn cả năm rồi chưa về".

Bao nhiêu máu nóng chảy đi đâu hết. Chị nhận ra tình hình: Tình địch đã đi vắng từ lâu. Chị nhìn kỹ hơn đứa trẻ rồi cứ thế đứng trân giữa nhà.

Đứa trẻ gầy gò chừng lên 6 tuổi, giống đúc chồng chị, tóc như khét nắng dù đang giữa mùa đông, trên tay ôm bó củi lớn, chắc vừa đi nhặt ngoài bãi về.

Ngay lúc đó trong đầu chị xẹt qua một ý nghĩ rất nhanh nhưng quả quyết. Chị sẽ nuôi đứa trẻ này. Chồng chị có tội, mẹ nó có tội nhưng nó không có tội, không thể để nó mãi sống cảnh này.

Nó là kết quả của cuộc tình vụng trộm giữa chồng chị, một nhân viên đường sắt gắn bó với những chuyến tàu Bắc Nam và một cô gái hành nghề bán thân.

Chồng chị sau khi bị sa thải khỏi ngành vì gái gú, rượu chè thì trở về với hai bàn tay trắng. Hai người họ không còn liên lạc. Nhưng thỉnh thoảng trong những cơn say, chồng chị vẫn nhắc đến đứa con ngoài giá thú.

Ban đầu, điều thúc giục chị tìm đến ngôi nhà này không phải là đứa bé mà là chị muốn đánh chửi người đàn bà đó. Chị vẫn luôn nghĩ rằng ả ta là nguyên nhân của mọi đau khổ chị đang chịu đựng, đã kéo chồng chị từ một người hiền lành, thật thà xuống vực thẳm bê tha.

Nhưng rồi lúc ra về, chị lại mang theo đứa bé, ý định đánh chửi tình địch cũng tiêu tan bởi chị hiểu ra một người bỏ rơi con thơ mẹ già ở quê cả năm trời không liên lạc thì không xứng cho chị nghĩ đến nữa.

Việc nhận nuôi cậu bé hoàn toàn dễ dàng. Bà ngoại nghe tiếng được tiếng mất. Cậu mợ ở gần đó thì phấn khởi ra mặt khi biết có người nhận nuôi đứa cháu không cha bị mẹ bỏ quên.

Chị từ đó sống cùng 3 con, hai người do chị sinh ra và một người là "con nhặt". Nhưng lạ thay chưa bao giờ chị phân biệt.

Chị đối xử với nó đúng như đứa con út trong nhà, được yêu thương, chăm sóc nhưng cũng được răn dạy nghiêm khắc. Đứa bé học tính tự lập từ nhỏ vì chị còn bươn chải kiếm tiền.

Có những lúc vất vả cùng cực. Chị vẫn luôn tự động viên trời đã cho mình ba đứa con như một phước báu.Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Giờ chị đã có cháu nội, cháu ngoại.

Con trai Út vừa đưa vợ sắp cưới về ra mắt, giới thiệu chị là người quan trọng nhất đời nó. Cô bé không những không phật lòng, còn nắm tay chị đầy cảm kích. Cái nắm tay không lời nhưng nói nhiều hơn bất cứ lời nói nào.

Chị hiểu mình đã nuôi dạy cậu Út thành người tử tế, xứng đáng có một người bạn đời đủ thấu hiểu và yêu thương.

Theo May/Dân Trí

Nguồn GĐ&XH: http://giadinh.net.vn/gia-dinh/mot-lan-di-danh-ghen-20191204220523088.htm