Người người kéo nhau ra 'Ruộng'... ăn bánh canh
Cứ tầm chiều chiều, người dân xung quanh khu vực quận Sơn Trà (TP Đà Nẵng) lại rủ nhau đến xếp hàng để ăn bánh canh tại một ngôi nhà lọt thỏm giữa cánh đồng ruộng mênh mông.
Hôm nay, tôi có hẹn cà phê với đám bạn học cũ, hơn một năm kể từ khi ra trường chúng tôi cũng ít gặp nhau. Trong buổi trò chuyện, một đứa cao hứng khoe sắp được về quê nghỉ phép dài ngày khiến cả đám ganh tị.
Tự dưng tôi nhớ thời còn học đại học, vì nhà xa nên cả năm tôi mới được về quê đúng 2 lần vào dịp tết và nghỉ hè. Cứ mỗi cuối tuần, khi bạn bè khăn gói về thăm nhà thì tôi chỉ ngồi nhìn một cách “thèm thuồng” rồi nói vu vơ: “Tụi mày mà về quê tao, tao sẽ dẫn tụi mày đi ăn nhiều món ngon như bún mắm, mì quảng, cao lầu...”. Và dĩ nhiên là tôi không quên khoe về món bánh canh “Ruộng”, món ăn mà đối với tôi là một “đặc sản” của tuổi thơ.
Đợi đến khi đám bạn nhao nhao lên thắc mắc: “Tại sao lại gọi là bánh canh “Ruộng”?”, tôi sẽ ngay lập tức ra vẻ nghiêm trọng, rồi giải thích: “Bởi vì ngày xưa ở quanh khu đó không có đường sá hay nhà cửa gì, toàn ruộng với ruộng thôi. Rồi tự nhiên có 2 vợ chồng ở đâu tới, dựng lên ngôi nhà ngay giữa ruộng để bán… bánh canh. Vậy là cái tên bánh canh “Ruộng” ra đời”…
Bánh canh ở đây có 2 loại là bột gạo và bột lọc. Thay vì được ăn kèm với chả cá, cá lóc hay xương thì trong một tô bánh canh “Ruộng” sẽ bao gồm các món ăn kèm như: trứng cút, nem, chả lụa, chả chiên, cá và một cục xương to tổ chảng.
Đặc biệt, bánh canh “Ruộng” không có bánh quẩy mà chỉ có ram chiên giòn để chấm nước lèo. “Cây ram dài khoảng 15cm, thon thon chứ không mập lùn như ram bình thường đâu. Cắn miếng nào là giòn rụm miếng đó, giòn từ ngoài vỏ đến tận nhân”, kể cho bạn bè nghe mà tự dưng mũi tôi lại ngửi thấy mùi thơm của nồi nước lèo, miệng cũng cảm nhận được rõ rệt hương vị đậm đà của món ăn…
“Vậy bây giờ thì sao? Giờ còn bán giữa ruộng không mày?”, câu hỏi của nhỏ bạn vang lên đúng lúc đã kéo tôi về với thực tại. Không đợi bị giục lần 2, tôi kể tiếp, bánh canh “Ruộng” bây giờ nằm ở số 20 Hà Thị Thân (quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng). Quán vẫn nằm nguyên vị trí cũ cách đây 20 năm, chỉ khác là xung quanh không còn đồng ruộng, thay vào đó là “nhà cửa, chùa chiền, xe cộ qua lại cũng đông đúc hơn”.
Không gian quán không rộng lắm, khách có thể ngồi trong nhà hoặc ngồi ngay khoảng sân trước quán. Khu vực bếp nấu ăn được đặt ngay phía bên phải cửa ra vào, nồi bánh canh không quá đặc sắc và cầu kỳ mà chủ yếu theo kiểu "có răng nấu rứa".
Quảng cáo
Thích nhất là nhìn 2 vợ chồng chủ quán nấu bánh canh phục vụ khách hàng. Người thì trụng sợi bánh canh qua nước sôi, cho thêm các nguyên liệu ăn kèm rồi múc từng vá nước lèo nóng hổi vào… Người còn lại sau khi nhận tô bánh canh sẽ rắc chút tiêu, thêm nhúm hành ngò, hành tây xắt lát mỏng rồi đem ra cho khách, không quên kèm theo một đĩa ram.
Tiếng lành đồn xa, dần dần người ta thấy bánh canh Ruộng ngon rồi truyền tai nhau kéo đến. Nhiều khách du lịch đến Đà Nẵng cũng tò mò ghé quán thử xem ngon, bổ, rẻ là như thế nào. Đông nhất vẫn là học sinh, sinh viên, có cô cậu ở xa cả chục cây số nhưng vẫn thường xuyên lặn lội ghé quán thưởng thức món bánh canh "là lạ" này. Nhiều gia đình tắm biển xong cũng tạt vào quán ăn cho bằng được tô bánh canh nóng hổi rồi mới chịu về...
“Giá cả thì sao mày? Chắc cũng không rẻ đâu ha?”, tôi đánh giá câu hỏi này của nhỏ bạn là câu hỏi mang tính “thực tế” cao. Giá bánh canh ở đây có thể nói là khá rẻ, mỗi tô có giá dao động từ 20.000 – 45.000 đồng, tùy kích cỡ và các phần ăn kèm do khách lựa chọn.
Theo lời chủ quán thì cá ở đây sử dụng là cá chỉ vàng hoặc cá ngừ được tẩm gia vị rồi đem đi luộc, sau đó lóc riêng phần thịt cá ra giã nhỏ, ninh trên bếp với một chút nước sền sệt... Nước luộc cá được tận dụng để nấu nước lèo, vừa giúp nước có độ ngọt tự nhiên, vừa đảm bảo hương vị thơm ngon của món ăn. Có lẽ, chính cách nấu "nguyên thủy" của dân làng chài lại hấp dẫn thực khách bởi sự mộc mạc và thơm đằm vị biển không lẫn vào đâu được...
Khung cảnh một đứa đang thao thao bất tuyệt và nhiều đứa chăm chú lắng nghe bỗng dưng bị phá vỡ chỉ vì… tiếng chuông điện thoại. Tôi còn nhớ như in câu trách móc pha chút nài nỉ của tụi bạn: “Do mày kể chuyện đồ ăn làm tụi tao suýt trễ xe đò, hên má gọi. Mày hứa có dịp dẫn tụi tao về quê mày, ăn hết mấy món ngon thiệt ngon nha”… Tôi “ừ”!
Đó là câu chuyện của chúng tôi khoảng 5 năm về trước, bây giờ cả đám đều ra trường và có việc làm khá ổn định. Tôi cũng có thể linh động hơn trong việc sắp xếp thời gian để về quê mà không phải “thèm thuồng” nhìn bạn bè khăn gói về nhà mỗi cuối tuần.
Quảng cáo
Song, nếu có ai đó hỏi tôi: “Đà Nẵng quê mày có món gì ngon không?”, tôi sẽ không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tụi mày mà về quê tao, tao sẽ dẫn tụi mày đi ăn nhiều món ngon như bún mắm, mì quảng, cao lầu...”. Và dĩ nhiên là tôi không quên khoe về món bánh canh “Ruộng”, món ăn mà đối với tôi là một “đặc sản” của tuổi thơ.