Người ta cứ mải tìm chốn bình yên giữa cuộc đời sóng gió, thế nhưng hóa ra chỗ an nhiên nhất chỉ có...Viện tâm thần

Chẳng ai lại không mơ mộng một cuộc đời bình yên, không sóng gió, không có cực khổ hay những lo lắng nghĩ suy. Thế nhưng, đó chỉ là những mộng mơ viển vông mà thôi vì ai trong đời cũng phải có những muộn phiền. Không suy nghĩ, không lo toan, họa chăng chỉ có...bệnh nhân tâm thần.

Có lẽ nhiều người luôn băn khoăn tự hỏi, vì sao cuộc sống của người này sướng thế, vì sao họ lại "sinh ra ở vạch đích", vì sao có những người luôn được hạnh phúc còn mình thì không? Thế nhưng có nhiều người "sinh ra ở vạch đích" cũng đang tự hỏi vì sao mình không có được cuộc sống bình thường như bao người, vì sao phải thật giỏi cái này, học cái kia, kết bạn với người nọ, tạo quan hệ với người kia, vì sao tuổi thơ mình phải học võ, học đàn, học ngoại ngữ thay vì được đọc truyện tranh, chơi bắn bi,...

Hàng vạn câu hỏi vì sao luôn hiện lên trong đầu mỗi người và hầu như sẽ chẳng một ai cảm thấy cuộc đời mình là hoàn hảo, là an nhiên dù họ luôn đi tìm kiếm cái gọi là một nơi bình yên để thư thả sống cả đời. Có người nói "muốn tìm gái ngoan thì vào nhà trẻ, tìm chốn bình yên thì vào...viện tâm thần."

Thế giới không muộn phiền, chỉ có thể là thế giới của người điên.

Một đứa trẻ con biết suy nghĩ cũng sẽ có những lo toan, người giàu có lo toan của người giàu, người nghèo có lo toan của người nghèo và chỉ có bệnh nhân tâm thần thì mới an nhiên xem sỏi đá cũng là kim cương, cơm trắng cũng như cơm thịt, quần rách đũng cũng như lụa thượng hạng mà thôi. Nếu xét về "tứ đại giai không",

Nói về sung sướng, chẳng có cái cuộc sống nào sướng hơn cuộc sống của bệnh nhân tâm thần. Người ngoài nhìn vào viện tâm thần thấy họ ngờ nghệch, điên loạn. Thế nhưng chính thâm tâm họ lại luôn hài lòng với mọi thứ, thích thì làm siêu nhân, không thích thì làm bác sĩ, có khi còn làm cả cảnh sát, ông trùm, có người còn..."biết bay". Đấy, đấy là cái giá của "không lo nghĩ, bình yên, không muộn phiền" - tâm thần.

Trừ khi bạn "vô tri", nếu không chắc chắn bạn sẽ luôn có những lo toan suy nghĩ.

Nhìn thời khóa biểu của bệnh nhân tâm thần có khi khối người lại mơ ước, vì nó "an nhiên" chẳng khác gì một ông bà tỷ phú giàu có nào đó mua được căn biệt thự ngoại ô dưỡng già cả đời, còn có bác sĩ y tá hàng ngày chăm sóc, ăn cơm ba bữa, chỉ việc ăn, ngủ, chơi, xem tivi rồi làm siêu nhân. Ngoài cái mục "chích thuốc" ra thì không đâu "lý tưởng" như viện tâm thần.

Chính vậy, những người đang truy tìm sự "an nhiên" cũng là đang tìm kiếm một cuộc sống "vô tri" mà thôi. Cuộc đời phải có lo lắng, phải có đớn đau, phải có cái gọi là thất bại thì mới có khái niệm của thành công. "An nhiên" không phải là không lo lắng, mà là biết khó không lui, thấy bại không nản, biết nhìn lên cao thì cũng biết nhìn xuống thấp để thấy mình đã hạnh phúc hơn bao người.

Trừ "chích thuốc" ra thì đây có lẽ l Lịch sinh hoạt trong mơ của nhiều người.

Thôi thì cứ bằng lòng với thực tại và vẫy vùng trong cuộc đời sóng gió, cố tìm kiếm làm chi cái "bình yên" rồi lại khiến bản thân "vô tri" như người điên trong viện tâm thần.

Dung

Nguồn Thế Giới Trẻ: https://thegioitre.vn/nguoi-ta-cu-mai-tim-chon-binh-yen-giua-cuoc-doi-song-gio-the-nhung-hoa-ra-cho-an-nhien-nhat-chi-co-vien-tam-than-82614.html