Ta có hẹn với tháng 5

Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với cái nóng mới chớm của mùa hè oi ả. Tháng 5, nắng cũng như vàng hơn, rót mật qua kẽ lá rồi chảy tràn trên phố. Tháng 5, gió không còn se sẽ nữa mà thổi mát lồng lộng. Cây cối được nắng tưới tắm reo vui, bật nụ, kết hoa.

Tháng 5 gọi về những mầu sắc sặc sỡ, nhiều loài hoa, cây trái đều đang vào độ “chín”, mọng thơm. Tháng 5 hào phóng mang lại cho đất trời, con người cảm giác khoáng đạt, tự do, rũ bỏ hết những ẩm ướt, “ẩm ương” của giao mùa. Tháng 5, ta thấy mình miên man trong những nỗi nhớ khó gọi thành tên…

Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những cơn mưa rào đầu mùa bất chợt vội đến vội đi. Có những ngày vừa tan học ra khỏi cổng trường thì mưa ào ào trút xuống. Ta nhớ không biết bao nhiêu lần cùng đám bạn dầm mưa đạp xe về nhà. Ngang qua những hàng cây, lũ học trò nghịch ngợm còn dừng xe lại, rung gốc thật mạnh để nước mưa đọng trên tán lá rơi xuống. Tháng 5 về ngọt lịm hồi ức trong những chiếc kem que giá chỉ vài trăm đồng hoặc được đổi từ mấy vỏ chai bia. Để giờ đây, giữa phố thị ồn ào lại thèm, lại nhớ, lại ao ước mua “một vé về tuổi thơ”, cầm trong tay que kem ngày cũ thưởng thức để cái nóng tắt đi, để ham muốn cạn vơi, để rồi còn ta với ngọt bùi thơ cũ… Tháng 5, ta nhớ đến chơi vơi mùa hoa phượng, hoa bằng lăng nơi góc sân trường. Hoa phượng đỏ rực mãnh liệt, hoa bằng lăng tím đến nao lòng, khiến cho trái tim mỗi người học trò loạn nhịp, khiến cho mỗi học sinh cuối cấp chẳng thể kìm lòng mà viết nên những vần thơ dành tặng cho tuổi thơ ngây sắp qua. Mai sau dù có đi muôn nẻo, ta cũng khó lòng quên được cây phượng vĩ nhuộm đỏ cả một góc sân trường, chẳng thể quên đám bạn nô đùa dưới gốc bằng lăng. Gió hè vun vút thổi, những cánh hoa màu tím nhẹ nhàng rơi xuống tóc, xuống vai áo làm cô trò nhỏ khẽ giật mình. Tranh thủ giờ ra chơi, vài bạn nữ kéo nhau ra góc sân trường nhặt hoa phượng, cẩn thận ép vào trang lưu bút. Tuổi học trò, con đường mà mỗi người chỉ được đi qua duy nhất một lần trong đời, mãi về sau mới nhận ra có một số thứ dù có muốn cũng chẳng thể nào có lại được nữa. Đó là ánh mắt bối rối của cô bạn bàn trên, bức thư không dám gửi đi của cậu bạn ngồi cuối lớp…

Tháng 5, hò hẹn ta trong những cảm xúc chơi vơi, bồi hồi, xao xuyến chẳng nói lên lời. Tháng 5 khiến ta nhận ra nhiều ý nghĩa thực sự về cuộc sống, nhắc nhớ ta những kỷ niệm về mối tình đầu, về gia đình, về những gì thân thuộc mà vì vội vàng, vì mưu sinh ta lãng quên đâu đó. Tháng 5, cứ như vậy đầy vơi lên mãi.

Hoa Quyên

Nguồn Văn Hiến: http://vanhien.vn/news/ta-co-hen-voi-thang-5-83911