Tại sao lại ăn thịt loài vật trung thành?

Tôi muốn mạn phép đặt một câu hỏi, nếu không có sự khuyến cáo nên ngừng ăn thịt chó, có bao giờ bạn tự nghĩ, mình nên dừng ăn thịt loài vật trung thành này?

Chắc hẳn nhiều người từng nghe câu “mã khuyển chi tình”. Nó bao hàm trong đó những điều sâu xa về hai loài vật gắn bó với con người nhất.

Nhân ý này, tôi lại nhớ về một kỷ niệm thời thơ ấu. Ngày đó nhà tôi có nuôi một con chó. Con chó vô cùng đáng yêu này được đặt tên là Míc. Míc có bộ lông màu vàng và đặc biệt rất khôn. Bố tôi có chiếc xe máy Honda 50, mỗi lần bố tôi đi làm về, dù chỉ nghe tiếng xe máy xa xa từ đầu ngõ, Míc đã mừng quýnh lên như một đứa trẻ.

Và như để san sẻ “cảm xúc” đó, bao giờ Míc cũng chạy đến rúc vào chân tôi, hoặc người chị gái cũng đang ngóng bố mẹ đi làm về.

Cả nhà tôi ai cũng quý và chăm chút cho Míc, Míc như một thành viên của gia đình. Nó gắn với tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ đẹp như một giấc mơ.

Míc là một con chó có nhiều đặc điểm mà bố tôi vô cùng tâm đắc. Mỗi khi cho Míc một miếng xương, Míc không bao giờ ăn ngay, nó luôn cũng khẽ tha miếng xương lại một góc nhà và nằm gặm khúc xương chậm chạp. Vì điều đó, bố tôi lúc ấy luôn nói rằng, Míc sẽ không bao giờ bị kẻ trộm đánh bả, hoặc bắt mất.

Đề xuất cấm bán, ăn thịt chó đang gây tranh cãi. (Ảnh minh họa)

Cho đến bây giờ, hình ảnh Míc vẫy đuôi, mừng quýnh và quấn lấy chân tôi vẫn y nguyên như thể nó vẫn còn bên tôi…

Míc không chỉ là con vật nuôi trong nhà, nó còn như một “vệ sĩ” bảo vệ chị em tôi trước những kẻ lạ mặt, hoặc những người chả biết là ai, bỗng dưng đến và hỏi bố mẹ tôi có nhà hay không. Điều đó làm chị em tôi sợ, nhưng đã có Míc. Nó luôn gừ gừ và như thể trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bảo vệ chúng tôi nếu có bất trắc xảy ra.

Những tưởng rằng, mọi việc cứ thế êm đềm diễn ra. Nào ngờ, bao sự cố đã xảy ra và giáng xuống gia đình tôi.

Một trong những sự việc đầu tiên ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ, chính là việc Míc đã mất tích và không bao giờ trở về nữa.

Cả nhà tôi đã cất công đi tìm khắp nơi, gõ cửa hỏi từng nhà hàng xóm xem Míc có chạy sang đó và chưa kịp về. Đau xót hơn, bố tôi còn đi đến tận một số quán thịt chó gần nơi gia đình tôi sống để tìm kiếm.

Bố tôi nghĩ, kẻ đốn mạt nào đó đã đánh bả Míc và mang nó bán cho quán thịt chó. Đến đó bố tôi sẽ tìm được Míc, dù sống hay chết. Hoặc mong manh hy vọng hơn, chúng đã bắt sống Míc, bán cho những kẻ thịt chó và Míc sẽ có cơ hội về nhà.

Nhưng không…. Dù vẫn nuôi hy vọng, vẫn ngóng Míc trở về sau một ngày, hai ngày, ba ngày, thậm chí hàng tháng trời sau đó, chị em tôi vẫn hy vọng…Lúc đó chúng tôi đã khóc hết nước mắt vì mất Míc và hiểu rằng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó. Tất cả chỉ là ký ức…

Có một điều kỳ lạ, kể từ đó đến nay, đã hơn 20 năm, dù đã nuôi thêm rất nhiều chó, nhưng chưa lần nào nhà tôi tìm, nuôi được một con chó hội tụ được những đặc điểm của Míc.

Những ngày qua, có nhiều luồng ý kiến gây tranh cãi về đề xuất cấm bán, ăn thịt chó trong thời gian tới của Hà Nội. Người đồng tình cho rằng, đúng, không nên ăn thịt chó. Người phản đối cho rằng, thịt chó suy cho cùng cũng là một loại thực phẩm.

Tôi nghĩ rằng, không nên và không thể cấm một ai đó không ăn thứ gì. Đến lá ngón ăn vào là chết, người ta cũng không thể cấm người dân không được ăn lá ngón, huống hồ là thịt chó.

Hơn 20 năm qua, tôi vẫn nhớ về con chó trung thành, thông minh và tình cảm của gia đình tôi. Tôi cũng không có ý phê phán những ai ăn thịt chó như một nhu cầu của họ.

Còn tôi, từ lâu lắm rồi, tôi đã không ăn thịt chó, tôi vẫn nhớ tới con Míc của gia đình tôi. Tại sao lại ăn thịt một loài vật trung thành? Bạn đã bao giờ tự hỏi mình câu này chưa?

Ngọc Diệp

* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.

Nguồn Người Đưa Tin: https://nguoiduatin.vn/tai-sao-lai-an-thit-loai-vat-trung-thanh-a402742.html