Thơ hay mở ra chân trời mới!

Sau khi trang thơ Người Làm Báo đăng bài thơ 'Nguồn hạnh phúc' của Nhà báo, Nhà thơ Hồng Vinh, Tòa soạn nhận được lời bình của nhà phê bình văn học, PGS, TS Nguyễn Thanh Tú. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc.

Ngày xuân bên sông Hồng

Bỗng nhớ về Đa-nuýp

Có cầu vạn khóa giăng

Hình trái tim xinh xắn

Người đi qua năm tháng

Về nơi treo khóa xưa

Bạn đời nay đã rẽ

Nỗi đau lại ùa về!

Cuộc đời trăm ngàn lẽ

Không gì thay Thủy chung

Sống bằng cả yêu tin

Ấm mãi niềm Hạnh phúc!

Bài thơ ngắn, đi theo thể 5 chữ, ba khổ, mỗi khổ bốn câu được nén lại ở mức ít nhất về dung lượng nhưng nói được nhiều nhất về tình. Nén lại để bật ra. Đấy cũng là đặc trưng của thơ hàm súc, cô đọng để cho ý mênh mang, dư ba.

Ngoài đời có những cái cầu thực: cầu Long Biên, cầu Chương Dương, cầu Nhật Tân… Trong thơ cũng có cái cầu nối hai đầu không thời gian, cả hữu hình và vô hình, dĩ nhiên đều trong tưởng tượng, trong nỗi nhớ của nhà thơ. Khổ 1 là cái cầu hữu hình: Ngày xuân bên sông Hồng/ Bỗng nhớ về Đa-nuýp/ Có cầu vạn khóa giăng/ Hình trái tim xinh xắn . Hình tượng gợi bạn đọc nhớ về dòng Đa-nuýp thơ mộng nổi tiếng có cây cầu tình yêu được hàng vạn đôi tình nhân khóa vào thành cầu những cái khóa tình yêu hình trái tim. Thơ là địa hạt của liên tưởng. Phẩm chất liên tưởng đặc sắc của thi nhân đã tạo nên chất thơ đậm mỹ cảm. Liên tưởng từ cầu đến cầu chưa có thơ nhưng đưa người đọc từ cây cầu thực đến cầu tình yêu là có ý mới. Khổ 2 đọc qua tưởng bình thường, ngẫm kỹ mới thấy khác lạ, sâu thẳm. Một cây cầu thời gian vô hình được nối qua hai đầu nỗi nhớ: Người đi qua năm tháng/ Về nơi treo khóa xưa/ Bạn đời nay đã rẽ/ Nỗi đau lại ùa về ! Những dòng sông muôn đời vẫn chảy. Những phận người vẫn vậy, cứ phải trôi theo dòng thời gian rồi ngậm ngùi đắng đót để rơi lại bao kỷ niệm. Về nơi treo khóa xưa là về với kỷ niệm của tình yêu. Cầu cũ vẫn còn, khóa tình yêu ngày một nhiều thêm nhưng người xưa khuất bóng…Ta lại thương Thôi Hộ ngày xưa buồn lắm khi về thăm chốn cũ, cảnh vẫn còn, người xa vắng: “Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông!”.

Nếu Hồng Vinh dừng lại cũng đã có thơ hay đầy ngẫm ngợi nhưng buồn như Thôi Hộ. Cái mạnh mẽ trí tuệ của thi sỹ đã giữ lòng mình lại đúng lúc: Cuộc đời trăm ngàn lẽ/ Không gì thay Thủy chung/ Sống bằng cả yêu tin/ Ấm mãi niềm Hạnh phúc ! Thì ra cái triết lý giản dị mà thâm trầm, minh triết của nhân gian là cuộc sống thật sinh động, đa dạng vô cùng, đừng quên kỷ niệm cũng đừng sống bằng kỷ niệm. Hạnh phúc của đời là thủy chung là tin và yêu.

Hỡi những tình nhân, muốn có hạnh phúc, không khó, ai cũng vậy, vươn tới đỉnh cao hạnh phúc phải có ba cẩm nang vàng: thủy chung, tin và yêu!

Thơ hay chỉ khép lại câu chữ nhưng mở ra một chân trời mới. Bài thơ này là vậy!

Theo NLB

Nguồn Thanh Hóa: http://baothanhhoa.vn/van-hoa-giai-tri/tho-hay-mo-ra-chan-troi-moi/116110.htm