Tôi có quá đáng khi nghĩ người Việt quá lười

Tôi - đứa con trai sinh ra ở mảnh đất nghèo miền Trung đầy nắng gió, và lớn lên với tình thương không trọn vẹn từ gia đình.

Gia đình tôi nghèo, nên học xong cấp 3 tôi phải chuyển trường vào Nam sống, dưới bàn tay nuôi nấng của cậu ruột. Xa bố mẹ và tiếp tục ước mơ học hành nên tôi cố gắng học tập siêng năng, năm nào cũng nằm top đầu của lớp, thời gian rảnh thì lo phụ cơm nước, lau dọn nhà cửa và làm thêm vào dịp hè.

Thấm thoát cũng 3 mùa trôi qua tôi tốt nghiệp cấp 3 và chuẩn bị cho kỳ thi Đại học. Ước mơ của tôi từ nhỏ là trở thành Kiến trúc sư để xây cho bố mẹ 1 ngôi nhà đẹp nhưng phù hợp với túi tiền do tôi thiết kế. Nhưng ước mơ ấy bị dội 1 gáo nước lạnh, tôi rớt Đại học Kiến trúc và chỉ đậu cao đẳng kỹ thuật Cao Thắng, ngành cơ khí - nhưng tôi đã không học dù bao người tiếc nuối cho quyết định của tôi. Thế rồi tôi quyết định học Mỹ thuật, chuyên ngành Hội họa - ngành học đưa tôi tiếp cận được những cái đẹp bình dị và cảm nhận mới. Và rồi thời gian lặng lẽ trôi, trước khi tốt nghiệp tôi đã kịp dành thời gian để làm hồ sơ và học tiếng Hàn để du học trước ngày nhận bằng. Lúc đó ai cũng bảo tôi có quá vội vàng, có quá phí cho một mức lương 7 triệu cho sinh viên mới ra trường và có kinh nghiệm vẽ tay như tôi.

Gạt qua mọi thứ tôi nhận visa và tiếp tục việc học ở Hàn. Thường sinh viên ngoại quốc qua Hàn du học sẽ đăng ký học tiếng tại trung tâm trường trước khi theo đuổi chương trình Đại học - Thạc sĩ ở các trường Đại học. Tôi trải qua 1 năm 3 tháng học tiếng Hàn trước khi theo đuổi giấc mơ trở thành Kiến trúc sư - cái ngành mà tôi càng học càng mê nhưng thấy mệt. Hầu hết các trường Đại học họ dạy bằng tiếng Hàn, nên có nhiều thứ mình không hiểu sâu sắc được. Tôi thường dựa vào cảm nhận và hình ảnh để tự diễn giải cho chính mình. Còn nếu tôi đăng ký học chương trình Thạc sĩ chuyên ngành Kiến trúc thì phí phạm lắm, vì thạc sĩ nó không đào tạo sâu. Do vậy tôi đã quyết định kéo dài thời gian để thành chuyên nghiệp - có căn rễ và tường ngọn. Nhìn chung việc học của tôi không quá nặng nề như nhiều bạn khác, tôi luôn tìm được niềm vui bởi tâm hồn nghệ sĩ của mình. Thế nhưng việc ở chung phòng với người Việt là một cực hình. Việc ở chung vô tình khiến khả năng tiếng Hàn của tôi giảm sút - cái không gian mà tôi lập ra đã bị kẻ thứ 2 phá hoại. Tôi không có một không gian yên tĩnh để học và sáng tác khi mà bên tai là 1 cái loa suốt ngày nhạc Bolero với volume maximum, nhà có tai nghe mà nó không dùng.

Còn về sinh hoạt thì nó không bao giờ lau dọn nhà vệ sinh 1 lần dù tôi đã cho nó ở chung 3 tháng, rác thì gom để ngay cửa cho bốc mùi mà không đi vứt, tôi lau nhà thì nó gác giò coi phim, trong khi nó vác xác qua mang theo cái vali đồ của nó, đồ trong nhà toàn của tôi bỏ tiền túi ra mua. Lần trước ở với một anh Tiến sĩ người Việt cũng lười tương tự - ráng chịu đựng 6 tháng rồi dọn phòng luôn. Nhớ lại lần ở với thằng ngoại quốc vui hơn, dọn hay nấu ăn hay mọi thứ rất sòng phẳng, nó ý thức cũng cao nên không bao giờ mình thấy khó chịu. Chuyển giao ở với 2 người Việt mà thấy ớn đến già... Cảm giác đi học về mà phải lọ mọ dọn dẹp cho thằng thiếu ý thức nó xài thật sự phê lắm... Còn 3 năm nữa mới tốt nghiệp, không dài lắm nhưng nhủ lòng sẽ không bao giờ mềm lòng mà cho người Việt nào ở cùng nữa... thất vọng não nề. Mong là thằng ở cùng tìm được phòng cho nó biến sớm, để ổn định cho kế hoach mới nữa....

* Độc giả chia sẻ cho bạn ấy bằng cách comment dưới bài viết nhé!

X.L

Chia sẻ tâm sự của bạn tại đây

Nguồn iOne: http://ione.vnexpress.net/tin-tuc/gioi-tinh/yeu/toi-co-qua-dang-khi-nghi-nguoi-viet-qua-luoi-3600271.html