Yêu anh hơn cả tử thần (24)

Vương Tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu, cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ...

... Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối thấy mặt Mạc Ngôn Hy sưng vù lên, thì lo lắng vô cùng, vội vội vàng vàng lấy khăn tay ra, đến phòng y tế xin một cục đá, cầm tới chườm vết thương cho anh ta. Vì quá đau lòng và lo lắng, nên cặp môi mỏng của cô khẽ rung lên, cánh tay trắng muốt mềm mại, bị đá lạnh làm cho đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ chặt cục đá, động tác rất nhẹ nhàng như sợ làm Mạc Ngôn Hy bị đau... - Cô làm cái gì vậy! Đừng có đụng vào người tôi! Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Mạc Ngôn Hy cuối cùng cũng phát cáu, anh ta thô lỗ hất văng tay Mễ Bối ra, cục đá bay khỏi tay cô, rơi xuống đất. Vỡ tan. Mặt trời chiếu xuống. Đá tan thành nước. Mễ Bối cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi lại chạy về phía phòng y tế lần nữa. Cô lại gói một cục đá nữa, nghiến răng, khăng khăng đòi chườm vết thương cho Mạc Ngôn Hy. Bàn tay Mạc Ngôn Hy nắm chặt lại, kêu răng rắc: - Có phải cô câm rồi điếc luôn không? Tay Mễ Bối khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì áp cục đá lên mặt Mạc Ngôn Hy. Một cánh tay vung lên hất tay Mễ Bối ra. Mễ Bối ngẩn người ra, rồi lại đưa tay lên lần nữa. Bị hất ra, lại đưa lên, cứ như vậy đến khi chuông vào lớp réo vang. Tiếng mắng chửi, tiếng bàn tán rì rầm vang lên. Có người nói Mạc Ngôn Hy quá lạnh lùng, có người nói Mễ Bối quá hạ mình. Một vài cô nữ sinh đa sầu đa cảm, mắt đã ươn ướt. Trong một buổi chiều thu, cô gái xinh đẹp như tiên nữ ấy đang kiên quyết bảo vệ, chăm sóc người mình yêu. - Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn chạm vào tôi lần nữa thì đừng trách tôi vô tình vô nghĩa! Mễ Bối như không hề nghe thấy, lặng lẽ cất khăn tay đi, cầm sách, ngồi chăm chú nghe giảng, khóe mắt có gì đó lấp lánh. - Khục... Mọi người đều hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy lại gục mặt xuống bàn, dáng vẻ như sắp ngủ. “Mễ Bối ngốc! Tại sao em lại tốt với anh như vậy! Tại sao phải nói em yêu anh! Tại sao lại nói vậy! Nếu em là em gái anh, anh sẽ mãi mãi che chở em, bảo bọc em! Nhưng tại sao em lại nói em yêu anh... xin lỗi, Mễ Bối! Anh là một kẻ sắp chết... anh không thể cho em hạnh phúc... xin lỗi...” Mạc Ngôn Hy thầm gào thét, lòng đau như cắt. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm khoa: - Mở cửa, là tôi đây! Thầy giáo ra mở cửa, chủ nhiệm khoa đi vào, theo sau thầy là một anh chàng cao lớn điển trai. - Đây là sinh viên mới chuyển đến, tên là Vương Tử, chữ Tử gồm chữ Mộc và chữ Tân. Anh chàng mới chuyển đến lịch sự gật đầu chào cả lớp, làm vô số nữ sinh phải xuýt xoa trầm trồ. Vẻ đẹp của anh ta khiến cả đàn ông cũng phải nín thở. Trên gương mặt tuấn tú không tì vết là đôi mắt màu xanh da trời thăm thẳm, thi thoảng lại sáng lên như có điện, dịu dàng, mềm mại mê hoặc lòng người. Anh ta có mái tóc vàng rực rỡ như muôn ngàn tia sáng mặt trời, môi đỏ như son, làn da hơi trắng, bộ đồng phục bình thường khoác trên người không che giấu nổi khí chất quý tộc cao quý. Toàn thân anh ta toát lên một vẻ uy nghiêm khác biệt hẳn với người thường. - Vương Tử? Gọi là hoàng tử luôn cho rồi, có phải con lai Trung Pháp không nhỉ? Nữ sinh A nói. - Đúng đấy, đúng đấy! Cứ như hoàng tử trong cổ tích sống lại vậy! Nữ sinh B phụ họa. Nét mặt Vương Tử lạnh như băng, cặp mắt đảo một vòng quanh lớp học, những nữ sinh bị ánh mắt anh ta chạm phải đều có cảm giác như bị điện giật, giật bắn mình kêu lên khe khẽ. Mễ Bối đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề để ý đến hai người mới bước vào lớp học, nghe thấy tiếng xì xầm hỗn loạn trong lớp, cô mới từ từ quay người lại. Khi gương mặt Vương Tử lọt vào tầm mắt cô, Mễ Bối sững sờ, trái tim nghẹn thắt. “Là Cửu Hoàng tử! Chàng đã đến rồi!” Đúng lúc này, ánh mắt Vương Tử cũng dừng lại trên mặt Mễ Bối, mãi không di chuyển đi nơi khác. Vừa hay lúc này, Mạc Ngôn Hy cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đang nhìn chăm chăm vào Mễ Bối bên cạnh mình. Anh ta nheo nheo mắt nhìn đối phương, phát ra những tín hiệu cảnh báo nguy hiểm. Những nữ sinh ngồi giữa Mễ Bối và Vương Tử không hiểu sao đều rú lên những tiếng hoảng hốt. - Tôi muốn ngồi đó! Ngón tay trắng thon thả của Vương Tử khẽ cất lên, chỉ về phía Mễ Bối, nhẹ nhàng nói: - Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi. Nữ sinh ngồi ngay bên trên Mễ Bối đột nhiên thở hắt ra một hơi, không kêu được tiếng nào đã lăn ra ngất xỉu. Vương Tử đi về phía Mễ Bối, đầu hơi ngẩng lên, bước chân nhẹ nhàng mà cao quý, hoàn mỹ đến mức tưởng chừng như không có thật. Nắm tay Mạc Ngôn Hy kêu răng rắc, vang vang khắp lớp. Vương Tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu, cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả lớp đều rùng mình, ánh mắt tập trung vào Mạc Ngôn Hy đang ngồi bên cạnh Mễ Bối. Thầy chủ nhiệm khoa cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi xuống đất. Hôn tay Mễ Bối xong, Vương Tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mạc Ngôn Hy đang đờ người ra bằng ánh mắt khinh miệt, nói với giọng hết sức oai nghiêm, oai nghiêm đến độ không thể kháng cự: - Làm ơn tránh ra! Giọng nói không lớn, nhưng khí thế đủ để người ta không lạnh mà run. Ánh mắt của mọi người dừng lại cả trên người Mạc Ngôn Hy, thi nhau đoán xem Mạc Ngôn Hy sẽ xử sự thế nào. Hai người trừng mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh như tia chớp trên bầu trời, một đôi mắt thản nhiên mang theo chút phẫn nộ... Đại chiến thế giới liệu có bùng nổ không? Bộ đồng phục màu trắng của Vương Tử như sáng lên ánh vàng. Bộ đồng phục của Mạc Ngôn Hy thì nhàu nhĩ rúm ró, đeo đủ thứ dây xích lanh ca lanh canh. Mạc Ngôn Hy đứng dậy rồi! Anh ta lười nhác vươn vai, mặt trơ khấc nói: - Muốn ngồi đây à? - Phải! Vương Tử bình tĩnh trả lời. - Vậy... được thôi. Mạc Ngôn Hy nói, rồi khẽ dịch người ra. - A... Tròng mắt cả lớp như muốn lọt ra ngoài. Tinh thần Mễ Bối căng như dây đàn, hai tay vặn vẹo nắm chặt lại, lúc thì nhìn người này, lúc lại liếc trộm người kia, đến khi thấy Mạc Ngôn Hy chịu thỏa hiệp, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. - Được, ngồi đi! Mạc Ngôn Hy nói, rồi lùi ra sau. - Ừm... Vương Tử bước lên một bước. Đúng vào khoảnh khắc đó, một nắm đấm nhanh như điện, nặng như chùy sắt thoi vào giữa bụng Vương Tử. (Còn tiếp)

Nguồn VietnamNet: http://2sao.vietnamnet.vn/p1003c1015n20100223144226953/yeuanh-hon-ca-tu-than-24.vnn