Tản mạn về công cụ thay cho đôi chân

Chiếc xe đạp cà tàng ấy gắn bó suốt quãng đời sinh viên của tôi và tung tăng khắp Hà thành với những bao sách chất nặng. Có lần chở người yêu đi chơi (bà lão nhà tôi bây giờ), đến Cầu Giấy - thuở ấy còn dốc lắm; tôi hỏi đùa người yêu: Dốc này là dốc gì nhỉ? Bà lão nhà tôi trả lời: Dốc cố lên anh! (câu nói cửa miệng của sinh viên khi đi qua nơi đây). Ấy, nhưng định cố thì xe tuột xích – có lẽ nó thương cậu chủ gầy gò tong teo thì phải… Lắp xong xích, thì dắt cho vui vậy!

Thi thử thực tập giải phẫu người của sinh viên trường Y

Sáu năm trôi qua, để mô tả chi tiết hơn nữa buổi thi ngày ấy có lẽ là khó… nhưng chúng tôi đều khắc cốt ghi tâm từ 'CHUYỂN'. Thật kinh hoàng.